Gs Vũ Quý Kỳ: 30/4/75 Lesson
Kính gởi quý vị & các bạn bài diễn văn English (bản Việt ngữ bên dưới) của Giáo sư Vũ Quý Kỳ, phát biểu tại Thư Viện Spokane Public Library ngày 19.4.2015, Washington State USA --- vắn tắt trình bày về Chiến Tranh Việt Nam và Tháng Tư Đen 1975, với lời cảm tạ.....
"Tận đáy lòng, chúng tôi cảm ơn những Người Mỹ Anh Hùng đã đến giải cứu chúng tôi. Chúng ta đã chiến đấu bên nhau, và đã mất Miền Nam Việt Nam vào tay Cộng sản và truyền thông thiên tả. Nhưng cuộc đấu tranh của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Các chiến sĩ nam nữ trẻ tuổi gan dạ của chúng tôi vẫn còn chiến đấu gian khổ, để giành lại Công Lý. Mọi sai lầm phải bị trừng trị. Lịch sử phải được ghi lại, để vinh danh sự hy sinh lớn lao của quý vị, và ý chí kiên cường của người Việt Nam"..... Audio ghi âm bài phát biểu song ngữ: (for streaming m3u) http://www.freevietnews.com/audio/GsVuQuyKy_Bilingual_BlackApril1975.m3u (for download mp3) http://www.freevietnews.com/audio/GsVuQuyKy_Bilingual_BlackApril1975.mp3 BLACK APRIL 1975 A HISTORY LESSON (on the Vietnam War 1954-1975) Professor Ky Quy Vu The Cold War: The Vietnam War 1954-1975 is an integral part of the Cold War by nature of history of the World after the end of World War II. With the Soviet Union’s domination of Eastern Europe and the fast rise of Communist China in the East, The Western and Free World was gravely threatened. The U.S. became the de facto leader and super power of the Free World in confronting the Communist Block. The Cold War has two components: The Communist Block pursued the arm race with the US and at the same time used of proxy wars under the disguise of “War of National Liberation” to expand their control of the Third World”. In Vietnam, the US responded by using a “counter insurgency war” at first then escalated into a full fledge intervention in 1965. That was how the Vietnam conflict started by Hồ Chí Minh under the directive and leadership of Stalin and Mao. The Agrarian Reform was the Communist first step in preparation for the war in the conquest of South Vietnam. After the Geneva Agreement in 1954, Hồ needed to consolidate his totalitarian control of North Vietnam. Hồ’s concept was a duplicate of Russian and Chinese “Class Warfare”. Playing on greed and whipping up hatred, Hồ promised distribution of land to the poor farmers, instigated the landless farmers to savagely kill the rich ones. In the confusion of terror Hồ managed to eliminate his potential enemies who were non-communist or non-atheist. According to official communist record, the total number of mid-level and rich farmers being convicted ran up to more than 170 thousand. The actual number of death could be much higher. One of the Catholic priest being killed was Father Thiện who taught me English back in 1948. Finally, Hồ ended up with all his farmers organized into farming cooperatives where all farmers land became State properties. So much for social justice under Hồ chí Minh. Why the Vietnam War? As mentioned above, the Soviet Union and Red China sought to expand their control over Asia and Africa through the War of National Liberation. In serving his “duty” to Red China plan for expansion, Hồ followed a similar pattern of violence and deception in his war to conquer South Vietnam. The National Liberation Front was a brilliant design, using the pretext of local dissident opposition to the “alliance between Diem and American Imperialism”. This worked well in denying, or at least delaying the American military intervention for a finite period of time. As a true Communist agent, Hồ used the Strategy of Terror, the campaign to destroy economic projects serving the need of South Vietnamese, combined with guerrilla warfare to set a foot in South Vietnam first. Then with more infiltration of foot soldiers and war material through Laos, Hồ expand his control by secretly infiltrating many communist generals from the North to the South. South Vietnam was a young republic with barely ten years of government would have to face very experienced adversary. The banner of National Liberation War succeeded in weakening South Vietnam politically in confronting International Communist propaganda. Western media was quite naïve to Communist tactics of mind shaping and indoctrination. At some point in 1965, the threat by North Vietnam to the survival of South Vietnam was imminent. This was when and why the US entered the War. What successes in American Intervention? President Johnson and Secretary of Defense McNamara succeeded in reversing the Communist trend in South Vietnam. South Vietnamese army were given better arms, better training and hardware. The American troops having much superior hardware, fire power, and mobility blunted the Communist momentum in the South. Temporarily South Vietnam was saved. War refugees were being rehabilitated, pacification programs promoted to restore peace in rural areas, Communist defection numbers on the rise, the tide of Communism on the down turn. What hick up in American intervention? The Air War in North Vietnam spell trouble because of incorrect war goal, incorrect strategy, and because President Johnson did not intend to defeat North Vietnam as a warring nation. Consequently Hanoi was able to continue their aid to their comrades in South Vietnam. By the same token, the war was being un-necessarily prolonged, and the American people were un-willing support a protracted war. The media and the war: Hanoi enjoyed psychological and political advantage due to anti-war sentiment in the West, especially in the US. The media abdicate its role of accurate reporting, took on a mission of advocacy reporting and one-sided propaganda. The media refrained from reporting Communist acts of terror such as launching rockets into village schools or blowing up civilian cars on inter-city roads. When confronted for the reason of such refraining of objective reporting, they would say such event would not make news. But they are more than willing to distort or misrepresent facts to betray their own country. In the words of John Colvin in “Hanoi in my Time” :”…Salisbury’s articles appear in the New York Times as his own personal observation made during a visit to North Vietnam. It later became known that they were based almost wholly on North Vietnamese propaganda pamphlets and on statistics…” provided by North Vietnamese officials. The US media played a key role in whipping up the sentiment against its own country and in favor of Hanoi Government. Anti-war movement played on the impatient Americans. The Communist Block all over the world gave a concerted effort to whip up angers in the streets. With the aid of the media and the television tube, the American Communist Party (CPUSA) encouraged and endorsed the Student’s March on the Nation’s Capital April 17, 1965. The Communist leaders took a major role on April 15, 1967, in the demonstration with 100,000 protesters rallied against the Vietnam War. Anti-war sentiments overwhelmed the US Congress, and forced the hands of the US Administration. The Tet Offensive 1968, a disastrous defeat for Communist North Vietnam was interpreted by the media as their Victory. The fate of South Vietnam was sealed after the Paris Accord 1973. The US Congress, overwhelmed by the Left, began the exit process for the US. The Congress voted to cut off all aids to make sure South Vietnam had no means of self-defense. By April 1975, South Vietnam ran out of fuel and bombs, artillery shells rationed on day-to-day basis. North Vietnam was maintained fully supplied by the Soviets and Red China. That’s when the Vietnam War was lost. Deep from our heart, thank you Heroic Americans who came to our rescue. Together we fought and lost our country to the Communists and the leftist media. Our struggle has not ended. Our younger brave men and women are still fighting hard so that Justice will reign again. All wrongs must be righted. History must be written in the honor of your great sacrifice and our unyielding determination to redeem Vietnam. THE FUTURE OF VIETNAM Challenges to sovereignty: Vietnam is being threatened by China the way Crimea Russia. The Vietnamese Communist Party has been playing loyalty to Peking for the sake of protecting their power, privileges, and personal interests, at the expense of the country of Vietnam and the Vietnamese people.
Thousands and thousands of Chinese soldiers dressed as civilian workers are allowed to stay in many areas inside Vietnam with special privilege. They are living in special quarters, cities, reserved for Chinese only. In the event of war they could quickly become soldiers ready to fight. Hanoi authority and security forces have no power over these special guests. Internal weaknesses: Great divide exists between Party class and People class in terms of power and income. Excessive divide between the rich and the poor. Absolute power by the rulers breeding excessive injustices, corruption, social vices, never seen in Vietnamese history. Excessive repression brought about excessive sufferings. Vietnam is a society in ultimate decay, culturally, morally, socially. That’s the sad part. Opportunities: The people are being enlightened by exposition to world reality: how democracy and freedom help in social and economic development and human emancipation. People are becoming less and less afraid of the authority. Sufferings under constant repressive brutality made the people blunt to further threat. Young people become fearless. Their number is growing.
The germination of an uprising is slowly growing and spreading. It will reach a critical mass. The repressive regime knows it is breeding the seed of its destruction. Their own party members are trying to escape oversea, seeking political asylum. The dialect of contradiction is in the working. Professor Ky Quy Vu Spokane Public Library Washington State April 19.2015
----------(bản dịch Việt ngữ)---------------- THÁNG TƯ ĐEN 1975 -- Bài Học Lịch Sử (về Chiến Tranh Việt Nam 1954-1975) Gs Vũ Quý Kỳ Chiến Tranh Lạnh: Chiến tranh Việt Nam 1954-1975 là phần bất khả phân trong Chiến Tranh Lạnh. Ngay sau khi Đệ Nhị Thế Chiến chấm dứt, Liên Xô chiếm luôn Đông Âu, cùng với sự trổi dậy nhanh chóng của Trung cộng ở phương Đông, Tây Phương và Thế Giới Tự Do bị đe dọa trầm trọng. Hoa Kỳ nghiễm nhiên trở thành siêu cường lãnh đạo Thế Giới Tự Do, đương đầu với Khối Cộng Sản.
Chiến Tranh Lạnh diễn ra trên hai mặt trận: Khối Cộng Sản theo đuổi cuộc chạy đua vũ khí với Hoa Kỳ, cùng lúc dựng lên các phong trào Dân Tộc Giải Phóng, để bành trướng kiểm soát Thế Giới Thứ Ba. Tại Việt Nam, trước tiên Hoa Kỳ phản ứng bằng "cuộc chiến chống nổi loạn", dần dà leo thang thành sự can thiệp trọn vẹn vào năm 1965. Đấy là nguyên nhân của chiến tranh Việt Nam, do chính Hồ chí Minh, tay sai đắc lực của Stalin và Mao, gây ra cho Việt Nam.
Cuộc Cải Cách Ruộng Đất là bước đầu chuẩn bị chiến tranh của cộng sản, để đánh chiếm miền Nam Việt Nam. Sau Hiệp Định Genève 1954, Hồ cần củng cố tầm kiểm soát độc tài toàn quyền tại Miền Bắc Việt Nam. Khái niệm Hồ là một rập khuôn "Đấu Tranh Giai Cấp" theo Nga và Trung Cộng. Bằng tính tham lam và gây căm thù, Hồ hứa hẹn phân chia ruộng đất cho nông dân nghèo, xúi giục các nông dân không có ruộng chém giết dã man những kẻ giàu có. Trong không khí sát hại kinh hoàng, Hồ điều động loại bỏ các tiềm năng thù địch, là những ai chống lại cộng sản hoặc có tín ngưỡng. Theo ghi nhận chính thức của cộng sản, tổng số nông dân trung lưu và nông dân giầu (phú nông) đã bị kết tội lên tới hơn 170,000 người. Số người tử vong thực sự có thể cao hơn nhiều. Một trong những linh mục Công Giáo bị giết chết là Cha Thiện, người đã dạy tôi tiếng Anh hồi năm 1948. Cuối cùng, Hồ đã dồn hết nông dân vào các hợp tác xã nông nghiệp, nơi mọi ruộng đất trở thành tài sản Nhà nước. Mọi nông dân, dù có ruộng hay không, đều trở nên bình đẵng. Đó là công bằng xã hội kiểu Hồ chí Minh. Sự lừa gạt gian trá và khủng bố kinh hoàng là sở trường của họ Hồ.
Tại sao có chiến tranh Việt Nam? Như đề cập ở trên, Liên Xô và Trung Cộng đã tìm cách mở rộng quyền kiểm soát ở Châu Á và Châu Phi, qua Chiến Tranh Giải Phóng Quốc Gia. Do "nghĩa vụ" đối với Trung Cộng để bành trướng, Hồ rập khuôn theo theo mô thức bạo lực và gian trá, trong cuộc chiến cướp chính quyền Miền Nam. Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam là một thiết kế quỷ quyệt, lấy danh nghĩa người bản xứ chống đế quốc thực dân, chống "liên minh ông Diệm và Đế Quốc Mỹ". Điều này nhằm ngăn chận hay ít ra làm chậm trễ sự can thiệp quân sự của Mỹ, trong thời gian giới hạn. Là một cán bộ cộng sản nòng cốt, Hồ sử dụng Chiến Thuật Khủng Bố, chiến dịch tiêu diệt các dự án kinh tế phục vụ cho nhu cầu người dân miền Nam, kết hợp với chiến tranh du kích, để trước tiên tiến vào Miền Nam Việt Nam. Rồi đưa thêm bộ đội, tướng tá chỉ huy, và phương tiện chiến tranh xâm nhập vào miền Nam qua đất Lào. Hồ gia tăng chiến tranh lên mức độ vận động chiến và trận địa chiến. Miền Nam Việt Nam cộng hòa chỉ mới thiết lập vỏn vẹn mười năm, phải đối đầu với một kẻ thù hung hiểm.
Chiêu bài Chiến Tranh Giải Phóng Quốc Gia đã thành công làm suy yếu nền chính trị của miền Nam, trong việc đối phó với cuộc tuyên truyền của Cộng Sản Quốc Tế. Báo chí Tây phương thì khá ngây thơ trước những thủ thuật nhồi sọ và tẩy não của cộng sản. Có những thời điểm năm 1965, Bắc Việt Nam dồn dập đe dọa sự tồn tại của miền Nam Việt Nam. Đó là thời điểm và là lý do khiến Hoa Kỳ nhảy vào vòng chiến. Sự can thiệp của Mỹ có gì thành công? Tổng thống Johnson và Bộ Trưởng Quốc Phòng McNamara đã thành công trong việc đảo ngược xu hướng cộng sản ở miền Nam Việt Nam. Quân đội miền Nam được cho súng trường, M16 thay thế súng M1 của đệ nhị Thế Chiến, với huấn luyện và cơ giới tốt hơn. Binh sĩ Mỹ được trang bị cơ giới mạnh, hỏa lực cao, tính lưu động cao, làm chậm bước tiến của cộng sản ở miền Nam.
Tình thế miền Nam tạm thời được cứu vãn. Tạm thời, Miền Nam Việt Nam được bảo vệ. Những người tị nạn chiến cuộc được tái định cư, với các chương trình ổn định đời sống, nhằm khôi phục hòa bình ở vùng nông thôn. Con số cán binh cộng sản hồi chánh ngày càng gia tăng, làn sóng cộng sản trên đà xuống dốc. Khuyết điểm của Hoa Kỳ? Cuộc Không Tập ở Miền Bắc Việt Nam gây khó khăn vì mục tiêu chiến tranh sai lầm, chiến lược sai lầm, và bởi vì Tổng Thống Johnson không có chủ đích đánh bại Bắc Việt là nước gây chiến. Do đó, Hà Nội có khả năng tiếp tục yểm trợ cho các đồng chí của họ ở Miền Nam Việt Nam. Tương tự vậy, cuộc chiến bị kéo dài một cách không cần thiết, và người Mỹ không muốn hỗ trợ một cuộc chiến dai dẵng.
Truyền thông và chiến tranh: Hà Nội được hưởng lợi thế về tâm lý và chính trị do tâm lý phản chiến ở Tây phương, đặc biệt là ở Hoa Kỳ. Giới truyền thông từ bỏ vai trò tường thuật chính xác, chủ trương tường thuật, nhằm mục đích xúi giục và tuyên truyền một-chiều. Giới truyền thông tránh né tường thuật những hành động khủng bố kinh hoàng như pháo kích vào các trường làng, hoặc đốt phá xe cộ của dân trên đường giao thông liên tỉnh. Khi bị tra hỏi về lý do không tường thuật khách quan, báo chí nói rằng những sự kiện đó không đáng làm thành tin tức. Nhưng báo chí Mỹ lại sẵn sàng bóp méo hoặc xuyên tạc sự thật, phản bội chính đất nước họ. Qua bài viết "Hà Nội Thời của Tôi", John Colvin ghi : "... các bài viết của Salisbury xuất hiện trên tờ New York Times như là quan sát riêng cá nhân ông ta, trong chuyến viếng thăm Bắc Việt. Sau đó người ta mới biết là những bài viết này gần như hoàn toàn dựa trên những tờ tuyên truyền của Bắc Việt và dựa vào tài liệu thống kê do giới chức Bắc Việt cung cấp. Giới truyền thông Mỹ đã đóng một vai trò then chốt trong việc gieo rắc tâm lý chống lại tổ quốc của họ và thiên vị ủng hộ chính phủ Hà Nội. Phong Trào Phản Chiến lợi dụng sự thiếu kiên nhẫn của người Mỹ. Khối Cộng Sản toàn cầu nỗ lực phối hợp để tạo nên làn sóng phẫn uất ngoài đường phố. Với sự tiếp tay của báo chí và màn ảnh truyền hình, Đảng Cộng Sản Mỹ kích động và yểm trợ cuộc Xuống Đường của Sinh Viên trong ngày Nation’s Capital 17 tháng Tư, 1965. Lãnh đạo cộng sản Mỹ đóng vai trò quan trọng trong cuộc biểu tình ngày 15 tháng Tư 1967, với 100 ngàn người xuống đường phản đối chiến tranh Việt Nam. Tâm lý chống chiến tranh tràn ngập Quốc hội Mỹ, và trói tay Hành Pháp Hoa Kỳ. Trận chiến Tết Mậu Năm 1968 là một thất bại to lớn cho Cộng Sản Bắc Việt, lại được báo chí diễn giải là họ Chiến Thắng. Số phận của Miền Nam Việt Nam đã được định đoạt sau Hiệp Định Paris 1973. Quốc hội Hoa Kỳ bị chới với bởi bọn Thiên Tả, bắt đầu tính chuyện Mỹ rút quân. Quốc Hội Mỹ bỏ phiếu cắt hết mọi viện trợ, để Miền Nam Việt Nam không còn phương tiện tự vệ. Khoảng tháng Tư 1975, miền Nam hết cạn nhiên liệu và bom đạn, phải tiết kiệm từng viên đạn đại bác, tính từng ngày. Cộng sản Bắc Việt vẫn được Liên Xô và Trung Cộng viện trợ dồi dào. Đó là khi miền Nam Việt Nam bị mất. Tận trong đáy lòng, chúng tôi cảm ơn những Người Mỹ Anh Hùng đã đến giải cứu chúng tôi. Chúng ta đã chiến đấu bên nhau, và đã mất Miền Nam Việt Nam vào tay Cộng sản và truyền thông thiên tả. Nhưng cuộc đấu tranh của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Các chiến sĩ nam nữ trẻ tuổi gan dạ của chúng tôi vẫn còn chiến đấu gian khổ, để giành lại Công Lý. Mọi sai lầm phải bị trừng trị. Lịch sử phải được ghi lại, để vinh danh sự hy sinh lớn lao của quý vị, và ý chí kiên cường của người Việt Nam. TƯƠNG LAI VIỆT NAM Chủ quyền quốc gia bị đe dọa: Việt Nam đang bị đe dọa bởi Trung cộng, y như Crimea đối với Nga. Đảng Cộng sản Việt Nam tỏ ra trung thành với Bắc Kinh, nhằm bảo vệ quyền lực, đặc quyền đặc lợi riêng tư cho họ, rút tỉa tài sản của quốc gia và của người dân Việt Nam. Hàng ngàn và hàng ngàn lính Trung cộng ăn mặc giả dạng thường dân lao động, được phép cư trú tại nhiều nơi trên lãnh thổ Việt Nam với ưu đãi đặc biệt. Họ đang sinh sống trong các đặc khu, các thành phố dành riêng cho người Tàu. Khi có chiến tranh, họ có thể lập tức trở thành các binh lính sẵn sàng chiến đấu. Nhà cầm quyền Hà Nội và các lực lượng an ninh chẳng có quyền gì đối với những khách đặc biệt này. Những yếu kém nội tại: có khoảng cách rất lớn giữa tầng lớp Đảng Viên và Nhân Dân về quyền lực và lợi tức. Có khoảng cách rất lớn giữa người giàu và người nghèo. Quyền lực tuyệt đối của guồng máy cai trị tạo ra bất công, tham nhũng, tệ nạn xã hội, chưa hề thấy trong Việt sử. Sự đàn áp nặng nề mang lại quá nhiều đau khổ cho dân chúng. Xã hội Việt Nam bị tàn phá tận cùng trong lãnh vực văn hóa, đạo đức, xã hội. Thật là đáng buồn. Cơ hội: Người dân đang gia tăng hiểu biết, nhờ tiếp xúc với thực tại của thế giới: cách nào nền dân chủ tự do giúp phát triển xã hội và kinh tế, và giải phóng con người. Người dân càng ngày càng bớt sợ hãi giới cầm quyền. Sự đau khổ vì bị thường trực đàn áp hung dữ không còn đe dọa được người dân. Giới trẻ không còn khiếp sợ. Số người phản kháng đang gia tăng. Mầm móng một cuộc nổi dậy đang dần dần phát triển và lan rộng.
Sức phản kháng sẽ đạt tới mức nguy hiểm cho chế độ. Chế độ hà khắc này biết nó nuôi mầm mống sẽ tự hủy hoại chính nó. Các đảng viên cộng sản đang cố tháo chạy ra nước ngoài, tìm đường tỵ nạn chính trị. Chúng ta hãy chờ xem. Vũ Quý Kỳ Giáo sư Vũ Quý Kỳ giảng dạy 35 năm môn vật lý học (physics) và điện toán học (computer science) tại DeVry University ở Georgia Hoa Kỳ. Trước 1975 với bút hiệu Võ Trường Sơn, ông viết biên khảo cho Trường Cao Đẳng Quốc Phòng. Ông sắp hoàn tất tài liệu English biên khảo 800-trang về Chiến Tranh Việt Nam và Tội Ác của Cộng Sản Việt Nam. Đọc tài liệu "Cải Cách Ruộng Đất" của GsVũ Quý Kỳ: Cải Cách Ruộng Đất
We Want To Live (Chúng Tôi Muốn Sống) (phim)
Vietnam: The Real Story (Việt Nam: Câu Chuyện Thật) (video)
Our Motherland(VIDEO song ngữ)
Thẩm Phán Phạm Đình Hưng / 2015-10-06 | Thẩm phán Phạm Đình Hưng | Vũ
trụ vần xoay theo một quy luật tư nhiên của Tạo Hóa.Trong thiên nhiên,
bốn mùa xuân, hạ, thu, đông tuần tự kế tiếp nhau khoe sắc rồi tàn lụn
theo ngày tháng. Tất cả tạo vật trên thế gian nầy đều phải tuân theo
một quy trình bất biến: ra đời, trưởng thành và tan biến. Là một tạo
vật của Thượng đế, con người chỉ là hoa cỏ. Cỏ uá, hoa tàn một sớm một
chiều. Một đế quốc hay một chế độ chánh trị chỉ là sản phẩm của con
người, không thể tồn tại mãi mãi. Sản phẩm nầy hiện hữu hay không tùy
theo Ý Chúa. Thánh kinh đã dạy: “Không có một đế quốc nào không suy tàn” (Daniel 2: 24-49) Lịch
sử thế giới đã chứng minh chân lý nầy. Thật vậy, từ thượng cổ đến nay,
các đế quốc hùng mạnh một thời trên quả địa cầu như đế quốc Assyria
(Assyrian Empire: 2400 BC-612 BC), đế quốc Babylon (Babylonian Empire:
2000 BC-538 BC), đế quốc Ba Tư (Persian Empire: 550-330 BC), đế quốc La
mã (Roman Empire: 44 BC-1453 AD), đế quốc Mông Cổ (Mongolian Empire:
1279-1368), đế quốc Thổ nhĩ Kỳ (Ottoman Empire: 1326-1918), đế quốc
Liên Xô (Soviet Union Empire: 1922-1991) đã lần lượt sụp đỗ. Các chế độ
chánh trị bạo tàn của Tần Thủy Hoàng Doanh Chánh ở Trung Hoa (259
BC-207 BC), Adolf Hitler ở Đức (1933-1944), Ceaucescu ở Romania sau Thế
Chiến 2 cũng đã bị tiêu diệt. Đại tá Muammar Gaddafi (1942-2011), lãnh
tụ độc tài của Lybia, cũng đã bị quân nổi dậy sát hại ngày 20-10-2011. Lời
Thánh kinh là một cảnh báo về sự sụp đổ tất yếu của đế quốc cộng sản
Trung Hoa (gọi tắt là Trung Cộng) và một số ít chế độ cộng sản còn sót
lại tại Việt Nam, Bắc Hàn và Cuba sau các biến cố trọng đại đã xảy ra
từ năm 1989 tại Đức, Ba Lan, Liên Xô và các nước Đông Âu. Khát vọng tự
do dân chủ của nhân dân Trung Hoa, Việt Nam, Bắc Hàn và Cuba sẽ là một
cơn sóng thần dữ dội quét sạch các chế độ cộng sản đã và đang ngự trị
trên các nước bất hạnh nầy trên nửa thế kỷ. Hâu quả của các hành động
trả thù tự phát của quần chúng uất ức và căm phẫn sẽ vô cùng ghê gớm
không thể đo lường trước được. I- ĐẾ QUỐC TRUNG CỘNG Sau
ngày thành lập (1-10-1949), nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (gọi tắt
là Trung Cộng) đã thực hiện ngay tham vọng bành trướng của Hán tộc:
thôn tính bốn nước lân bang là Tây Tạng, Hồi Cương, Mãn Châu và Nội
Mông. Sự thành công của quốc sách Tứ Hiện Đại Hóa và sự giao thương với
Hoa Kỳ và Liên Âu đã đưa Trung Cộng lên hàng siêu cường kinh tế số 2
trên thế giới. Chủ nợ của Hoa Kỳ, Việt Nam và nhiều nước Phi châu, Trung
Cộng đã gia tăng ngân sách quốc phòng, hiện đại hóa quân đội, tăng
cường hải quân, vươn tay dài đến Đông Nam Á, Phi châu, Mỹ châu la tinh,
Úc, Tân Tây Lan và các đảo ở Nam Thái Bình Dương để khai thác tài
nguyên của các vùng đất giàu có nầy thay thế các cựu đế quốc Tây
phương.
Sự phát triển nhanh chóng của Trung Cộng về cả hai
mặt kinh tế và quân sự đã hồi sinh niềm tự hào dân tộc của người Tàu và
phát sinh chủ nghĩa dân tộc cực đoan thay thế chủ nghĩa cộng sản ở
Trung Hoa. Mơ tưởng sẽ trở thành siêu cường số 1 trên thế giới, nuôi
mộng mặt trời không bao giờ lặn trên đế quốc Trung Cộng và khoác lác
gió Đông sẽ đánh bạt gió Tây, giới quân sự Tàu đã vội quên di huấn của
Đặng Tiểu Bình: hãy âm thầm phát triển, đừng để lộ cho thế giới hãi sợ
sự lớn mạnh của Trung Quốc.
Đi vào con đường hiếu chiến của
Đức Quốc Xã trước Thế chiến 2, Trung Cộng đã không giấu diếm ý đồ nới
rộng biên cương đến phân nửa Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương và bộc lộ
tham vọng đánh chiếm Bắc Mỹ, Úc Châu để cướp đoạt tài nguyên dồi dào
của hai châu lục nầy. Hiểm họa Da Vàng (Yellow Peril-Peril Jaune) đã hé
lộ cho toàn thế giới trông thấy. Bước đi đầu tiên của Trung Cộng
trên đường xâm lăng thế giới là khống chế Đông Nam Á, trước nhứt Việt
Nam. Thực hiện kế hoạch xâm lược Đông Nam Á, Trung Cộng đã thiết lập
hai căn cứ hải quân tại đảo Hải Nam và quần đảo Hoàng Sa đã chiếm đoạt
của Việt Nam Cộng Hòa năm 1974, công bố bản đồ 9 đoạn nuốt trọn 80%
diện tích biển Nam Hải (South China Sea), triển khai nhiều chiến hạm
trên biển Đông, tôn tạo một số đảo nhân tạo trên các bãi đá ngầm, xây
dựng một số xa lộ từ Vân Nam đến Cao Miên xuyên qua hai nước Lào và
Việt Nam, tạo lập một vài căn cứ quân sự Tàu bất khả xâm phạm trên cao
nguyên Trung phần trá hình dưới danh nghĩa hợp tác khai thác bô xít tại
Tân Rai (Lâm Đồng) và Nhân Cơ (Dak Nông).
Một vài tô giới
Tàu đã được thành lập tại Bình Dương (Đông Đô Đại Phố) và Hà Tỉnh (Khu
Công nghiệp Tự trị Vũng Áng) để củng cố đạo quân thứ năm của Trung
Quốc. Ba trăm ngàn héc ta rừng đầu nguồn cũng đã cho người Tàu thuê với
giá tượng trưng để lập làng của chú Chệt trên đất nước Việt Nam trong
thời đại Hồ Chí Minh. Trên biển Hoa Đông (East China Sea) hay là
Hoàng Hải (Yellow Sea), Trung Cộng đã ra mặt tranh chấp với Nhựt bổn về
chủ quyền trên đảo Senkaku/Điểu Ngư vì vùng biển nầy có trử lượng dầu
hỏa đáng kể. Trung Cộng đã tỏ ra rất hung hăng, ngạo mạn và bất chấp
các nghi thức ngoại giao quốc tế khi áp lực Tokyo phải trả tự do cho
viên thuyền trưởng Tàu đã cố ý đâm thuyền đánh cá vào hai tuần dương
hạm của Nhựt. Theo khuyến cáo của Tổng Thống ôn hòa Hoa Kỳ Barack
Obama, Nhựt bổn đã phải nhượng bộ Trung Cộng. Về sự tranh chấp lâu đời giữa Trung Hoa và Nhựt bổn, cần ghi nhân các sự kiện lịch sử kể sau: *
Năm 1894, Đại Thanh đã giao tranh với Nhựt bổn và đại bại. Thua Nhựt,
Đại Thanh bắt buộc phải ký kết năm 1895 hiệp ước Shimonoseki nhường cho
Nhựt Đài Loan (Taiwan), Bành Hồ (Peng Hu) và quần đảo Okinawa. Sau khi
bại trận và đầu hàng Đồng minh năm 1945, Nhựt phải trả Taiwan và Peng
Hu lại cho Trung Hoa Dân Quốc nhưng Đồng minh không buộc phải trả quần
đảo Okinawa. Vã lại, Đồng minh (Hoa kỳ) chiếm đóng Okinawa như chiếm
đóng nước Nhựt. * Nhựt bổn là một cường quốc trong Bát Quốc Liên Quân đã xâu xé Trung Hoa năm 1901 dưới thời Từ Hi Thái Hậu. * Năm 1932, Nhựt bổn đánh chiếm Mãn châu, thành lập Mãn Châu Quốc (Manchukuo) và đưa cựu Hoàng đế Phổ Nghi (Pu Yi) lên làm vua. * Năm 1937, Nhựt bổn tấn công Trung Hoa, mở đầu Hoa-Nhựt Chiến tranh kéo dài đến khi Nhựt đầu hàng Đồng minh năm 1945. Đối
với Nga, Trung Hoa đã có tranh chấp biên giới từ thời Sa Hoàng Nicolas
II và Từ Hi Thái Hậu. Năm 1969, hai nước cộng sản anh em Trung Cộng và
Liên Xô đã đánh nhau trên đảo Damansky trong vùng sông Amur (Hắc Long
Giang). Ngoài ra, Trung Cộng còn hận thù Nga đã chiếm của Trung Hoa từ
Siberia (Tây Bá Lợi Á) đến bán đảo Kamchatka. Vì vậy, Trung Cộng đã
ngấm ngầm tổ chức cho người Tàu di dân bất hợp pháp đến Siberia giàu
tài nguyên khí đốt và dầu hỏa. Trong thời gian 50 năm sắp tới, dân Hán ở
Siberia sẽ đông hơn dân Nga và vùng đất băng giá nầy có thể đổi chủ
giống như Tây Tạng (Tibet) và Hồi Cương (East Turkestan). Đối với
Ấn Độ, Trung Cộng đã đánh chiếm 60,000 km2 trong cuộc chiến tranh
Hoa-Ấn năm 1962 và hiện nay vẫn còn tranh chấp đất đai tại vùng biên
giới Himalaya (Hi mã lạp sơn). Trong quan hệ đối ngoại ngày nay,
Trung Cộng đã công khai biểu thị thái độ kẻ cả xấc láo của một siêu
cường đang lên trong thế kỷ 21: * Cấm lãnh tụ các nước, kể cả Hoa
Kỳ, không được tiếp kiến Đức Dalai lama (Đạt lai lạt ma), lãnh tụ lưu
vong của nước Tây Tạng đã bị sát nhập vào Trung Quốc từ năm 1950; *
Đề nghị Quỹ Tiền Tệ Quốc tế (International Monetary Fund) tìm một đơn
vị tiền tệ khác thay thế đồng đô la Mỹ trong giao hoán quốc tế; *
Phản đối dữ dội Ủy Ban Hòa Bình Nobel đã lựa chọn trao giải Nobel cho
ông Liu Xiaobo (Lưu Hiểu Ba), một nhà bất đồng chánh kiến đã bị nhà cầm
quyền Trung Cộng kết án 11 năm tù và đang thụ hình trong nhà tù Trung
Cộng; * Phản đối chánh phủ nước Norway (Na Uy) về việc Ủy Ban Hòa
Bình Nobel trao giải thưởng cho ông Liu Xiaobo và đã có vài hành động
trừng phạt Na Uy. * Chỉ trích mạnh mẽ Hoa Kỳ khi bà Hillary
Clinton, Ngoại trưởng Hoa Kỳ, tuyên bố ngày 22-7-2010 tại hội nghi
Asean ở Hà Nội rằng Hoa Kỳ có quyền lợi cốt lõi ở Biển Đông và các
tranh chấp chủ quyền trên vùng biển nầy phải được giải quyết trên cơ sở
đa phương thay vì song phương như Trung Cộng mong muốn. Trong
trường hợp giới quân phiệt Tàu dám có hành động gây chiến, Trung Cộng
sẽ phải đương đầu với Hoa Kỳ, siêu cường kinh tế và quân sự số 1 trên
thế giới hiện nay. Đồng minh của Hoa Kỳ sẽ bao gồm nhiều nước dân chủ
như Canada, Anh, Pháp, Đức, Thổ nhĩ kỳ, Úc, Tân Tây Lan, Nhựt bổn, Đại
Hàn và Ấn Độ. Lúc đó, Trung Cộng sẽ có nhiều thù trong, giặc ngoài. Bốn
quốc gia đã bị Trung Cộng thôn tính (Tây Tạng, Hồi Cương, Mãn Thanh,
Nội Mông) sẽ đứng lên đòi độc lập. Nội bộ của đảng Cộng sản Tàu
sẽ tan nát vì chủ trương “Đả Hổ Diệt Ruồi” của Chủ tịchTập Cận Bình.
Nhân dân Trung Quốc sẽ nổi dậy đòi quyền làm người, tự do dân chủ và
chống bất công, áp bức. Đế quốc Trung Cộng sẽ bị xé ra thành lục quốc
như dưới thời Chiến Quốc (479-221 trước Công nguyên) để tái lập hòa bình
thế giới. Nếu vào năm 1901 tại Trung Hoa có Bát Quốc Liên Quân thì
trong tương lai liên quân chống Trung Cộng sẽ lớn hơn gấp bội. Khi có
chiến tranh, Hoa Kỳ và Đồng minh sẽ phong tỏa con đường hàng hải vận
chuyển dầu hỏa và nguyên liệu từ nhiều nước đến Trung Quốc vì Hải quân
Trung Cộng còn rất yếu kém so với Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Nhựt và Nga. Mặc
dầu dân số trên 1.3 tỷ người, Trung Cộng rất khan hiếm tài nguyên thiên
nhiên, nhứt là dầu hỏa, khí đốt và thực phẩm.
Về mặt khoa
học kỹ thuật, Trung Cộng vẫn còn phải nhập cảng từ Liên Âu các linh
kiện cần thiết cho việc sản xuất các thành phẩm kỹ thuật cao. Cũng như
Nhựt bổn trong Thế chiến 2, Trung Cộng không thể kéo dài cuộc chiến
tranh chống lại Hoa Kỳ và Đồng minh vì cạn kiệt tài nguyên và yếu kém
về kinh tế và quân sự. Nhận thấy các nhược điểm của Trung Cộng,
giới chánh trị của triều đình Bắc kinh đã có lập trường tương đối ôn
hòa hơn giới quân phiệt. Tuy nhiên, trong hàng ngũ các tướng lãnh Tàu
cũng có một nhân vật cấp tiến. Đó là Trung tướng Không quân Lưu Á Châu,
một “hoàng tử” của triều đình Bắc kinh. Con rể của cố Chủ tịch nước
Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa Lý Tiên Niệm, Trung tướng Lưu Á Châu đã du
học Hoa Kỳ từ năm 1986 và hiểu rõ hệ thống chánh trị lâu đời nhưng rất
ổn cố của Hoa Kỳ. Với tư thế sẵn có trong chế độ chánh trị Trung Cộng,
“hoàng tử” Lưu Á Châu đã mạnh dạn đề nghị áp dụng mô thức chánh trị dân
chủ của Hoa Kỳ thay thế mô thức Trung Quốc để tồn tại. Trong
hàng ngũ các nhà lãnh đạo chánh trị Trung Cộng, cựu Thủ tướng Ôn Gia
Bảo (Wen Jiabao) là một hiện tượng đáng lưu ý. Trong nhiệm kỳ, cựu Thủ
tướng Trung Cộng đã nhiều lần công khai phát biểu cổ động cho tự do dân
chủ, kêu gọi đảng Cộng Sản Trung Quốc nhanh chóng cải cách chánh tri
và đòi hỏi nhà cầm quyền phải thượng tôn luật pháp. Ôn Gia Bảo đã can
đảm tuyên bố như sau tại Thẩm Quyến: “Nguyện vọng và đòi hỏi của dân chúng về dân chủ, tự do là một sức mạnh không thể kháng cự”. Trả
lời phỏng vấn của Tiến sĩ Fareed Zakaria, phái viên tuần báo TIME,
trên đài truyên hình CNN, cựu Thủ tướng Ôn Gia Bảo đã nói rằng “tự do
ngôn luận là cần thiết đối với bất cứ quốc gia nào”. Ngoài Ôn Gia Bảo
và Lưu Á Châu , đã có 20 cán bộ lão thành cách mạng của đảng Cộng Sản
Trung Hoa ký kiến nghị đòi bải bò chế độ kiểm duyệt báo chí để tôn
trọng các quyền tư do báo chí, ngôn luận và tư tưởng. Nói tóm
lại, lo ngại của Ôn Gia Bảo và Lưu Á Châu về sự sụp đổ tất yếu của đế
quốc Trung Cộng rất chánh đáng. Sau 70 năm bị đày đọa, áp bức, khủng bố
và bóc lột dưới ách thống trị bạo tàn của đảng Cộng Sản Trung Hoa,
trên một tỷ người dân oán ghét chế độ cộng sản sẽ quật khởi đứng dậy
đòi nhân quyền, tự do dân chủ và công bằng xã hội. Khát vọng tự do dân
chủ của nhân dân Trung Hoa sẽ bùng nổ lúc có chiến tranh và quét sạch
chế độ cộng sản độc tài độc đảng đã giết chết trên 50 triệu người Tàu. Ngoài
tình trạng bất ổn định chánh trị, nền kinh tế tài chánh Trung Quốc đã
suy yếu rõ rệt. Nếu xảy ra chiến tranh với Hoa Kỳ và các nước đồng minh
(Nhựt bổn, Ấn Độ, Úc, Philippines), chế độ cộng sản trung ương tập
quyền của Trung Quốc sẽ sụp đổ tan tành. II – CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN BẮC HÀN Chế
độ Bắc Hàn là một chế độ cộng sản theo kiểu Stalin (Stalinist regime)
còn sót lại trên thế giới trong thế kỷ 21. Về thưc chất, đó là một chế
độ quân chủ chuyên chế trá hình dưới lớp sơn cộng sản. Từ 1948 đến nay,
quyền lãnh đạo tối cao Bắc Hàn đã được cha truyền con nối từ Kim Nhựt
Thành (Kim il- Sung) đến đời con là Kim Chánh Nhựt (Kim Jong -il) và
qua đời cháu là Kim Chánh Ân (Kim Jong Un). Do xuất thân của Kim
Nhựt Thành, cựu Đại úy của Hồng quân Liên Xô, Bắc Hàn thân Liên Xô
nhiều hơn Trung Cộng. Nhưng từ ngày Liên Xô tan rã (1991), Trung Cộng
đã đỡ đầu và viện trợ cho Bắc Hàn nên có ảnh hưởng đối với nước chư hầu
nhỏ bé nầy. Mặc dầu đất nước nghèo nàn, dân chúng lầm than, đói khổ,
lãnh tụ non trẻ Kim Chánh Ân lại sống xa hoa, phung phí; Bắc Hàn lại
phải nuôi một đạo quân trên một triệu lính được trang bị hỏa tiễn và có
võ khí nguyên tử. Thỉnh thoảng, chế độ cộng sản Bắc Hàn có vài hành động gây hấn: * Đe dọa thiêu hủy thủ đô Seoul (Hán Thành) của Nam Hàn để đòi Hoa Kỳ và Nam Hàn viện trợ thực phẩm và nhiên liệu; * Bí mật đánh chìm tuần dương hạm Cheonan của Nam Hàn để biểu lộ ý muốn gây chiến tranh. Mặc
dầu hiếu chiến nhưng nếu có chiến tranh, Bắc Hàn có dám tham chiến bên
cạnh Trung Cộng chống lại Hoa Kỳ và Đồng minh hay không? Thời gian sẽ
trả lời câu hỏi nầy. Hiện nay, về mặt biểu kiến, Bắc Hàn là một chư hầu
của thiên triều Bắc kinh nhưng không phải là một thuộc quốc của Trung
Cộng. Mới đây, Bắc Hàn lại loại bỏ cụm từ “chủ nghĩa xã hội” ra khỏi
đảng quy của đảng Lao Động Triều Tiên để ngầm nói lên một lập trường
độc lập đối với Trung Quốc. Tuy nhiên, một điều chắc chắn sẽ xảy ra:
một khi đế quốc Trung Cộng tan rã, làn sóng tự do dân chủ sẽ cuốn trôi
chế độ cộng sản Bắc Hàn, một chế độ độc tài gia đình trị, ra ngoài biển
cả. III – CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM Chế độ cộng sản Việt
Nam đã được xây dựng trên xương máu của cả chục triệu người Việt bị
giết hại trong hai cuộc nội chiến kéo dài 30 năm từ 1945 đến 1975.
Chiến tranh nồi da xáo thịt do đảng Cộng Sản Việt Nam chủ động gây ra
theo chỉ thi của Liên Xô và Trung Quốc để bành trướng chủ nghĩa cộng
sản trên ba nước Việt, Miên, Lào. Người lãnh đạo tối cao của đảng Cộng
Sản Việt Nam là Hồ Chí Minh, một cán bộ trung kiên của Đệ tam Cộng Sản
Quốc tế và đảng Cộng Sản Trung Quốc, một Thiếu tá của Quân đội Nhân dân
Giải phóng Trung Quốc tên Hồ Quang. Trong cuộc Chiến tranh Việt Nam
lần thứ nhứt (1945-1954), Trung Cộng đã viện trợ quân sự giúp cho đảng
Cộng sản Việt Nam chiếm được nửa nước ở phía Bắc sau chiến thắng Điện
Biên Phủ. Trong cuộc Chiến Tranh Việt Nam lần thứ hai (1954-1975),
Trung Cộng, Liên Xô và cả hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa đã viện trợ
dồi dào cho Cộng sản Việt Nam đánh chiếm miền Nam. Chế độ độc tài toàn
trị cộng sản đã được áp đặt trên cả nước Việt Nam từ ngày 30-4-1975
sau khi Hoa Kỳ chấm dứt mọi viện trợ cho Việt Nam Cộng Hòa để bắt tay
làm ăn buôn bán với Trung Quốc. Đời đời trung thành với thiên
triều Bắc kinh, Hồ Chí Minh đã chuyển nhượng cho Trung Cộng hai quần
đảo Hoàng Sa và Trường Sa bằng giác thư ngày 14-9-1958 của Thủ tướng
Phạm văn Đồng. Theo tiền lệ bán nước Việt Nam của Hồ Chí Minh, Tổng Bí
thư đảng Cộng Sản Việt Nam Lê Khả Phiêu đã dâng cho Trung Cộng một giải
đất liền dọc theo biên giới Việt-Hoa, phân nửa diện tích Vịnh Bắc Việt
bằng hai hiệp ước ký kết ngày 25-12-1999 và 30-12-2000 để nhận được 2
tỷ đô la hối lộ của Bắc kinh. Bắt chước Hồ Chí Minh và Lê Khả Phiêu,
Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nông Đức Mạnh và thuộc cấp đã bí mật
ký kết với Trung Cộng một số hợp đồng để triều cống thêm nhiều tài
nguyên thiên nhiên quý hiếm và một vị trí chiến lược trọng yếu của đất
nước Việt Nam: * hợp đồng hợp tác đánh cá ngoài Biển Đông chuyển
giao tài nguyên của biển Việt Nam cho Trung Quốc (hải sản, dầu hỏa, khí
đốt và khoáng sản dưới đáy biển). * hợp đồng hợp tác khai thác
bauxite tại Lâm Đồng và Dak Nông cho phép Trung Cộng xâm chiếm cao
nguyên Trung phần, khai thác tài nguyên của Việt Nam trên đất liền
trong đó có bauxite, uranium và đất hiếm (terre rare) tối cần cho kỹ
nghệ quốc phòng và các sản phẩm kỹ thuật cao. Trong quá trình thực hiện
hợp đồng, Trung Cộng đã thành lập tại một vị trí chiến lược yết hầu
của Việt Nam một cơ sở quân sự bí mật của người Tàu cấm người Việt và
Công An Việt Nam lai vãng; * Hợp đồng cho người Tàu thuê rừng đầu
nguồn tại 18 tỉnh để lập làng của Hán tộc dưới danh nghĩa trồng rừng
với công nhân di dân từ Trung Cộng qua Việt Nam. * Đặc nhượng một số tô giới Tàu tại tỉnh Bình Dương (Đông Đô Đại Phố) và Hà Tỉnh (Khu Kinh tế Tự trị Vũng Áng). Từ
năm 1950 đến nay, Trung Cộng đã ngầm bố trí người thân tín trong tất
cả các cơ quan trực thuộc hai hệ thống Đảng và Nhà nước cộng sản Việt
Nam, tuyển chọn các Thái thú bản xứ để thi hành các mệnh lệnh của Bắc
kinh, từng bước xâm thực Việt Nam, đồng hóa dân tộc Việt và dần dần
biến nước ta thành một quận huyện của Trung quốc mà không cần tốn một
viên đạn. Trong quan hệ chánh thức giữa Việt Nam và Trung Cộng đã
có nhiều bằng chứng triều đình Bắc kinh trong thực tại đã xem Việt Nam
là một tỉnh, một quận huyện hay một khu tự trị của Trung Cộng: *
Trong các kỳ đại hội đảng Cộng Sản Việt Nam trước đây, Tổng Bí thư
đảng Cộng sản Trung Quốc (Hồ Cẩm Đào) hoặc Thủ tướng chánh phủ Trung
Quốc (Lý Bằng) đến tham dự để chỉ định người lãnh đạo tối cao của Bắc bộ
phủ. * Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam tự xem có quyền ban chỉ thị cho các cấp lãnh đạo của Cộng Sản Việt Nam. *
Các Bí thư Tỉnh ủy Vân Nam, Quảng Tây và Hải Nam đã trực tiếp ký kết
hợp đồng giao thương với Thủ tướng Việt Nam. Bí thư tỉnh ủy Quảng Đông
còn quan hệ trực tiếp với bộ Ngoại Giao Việt Nam để giao 16 công tác
phải thi hành. * Chủ tịch Khu tự trị của dân tộc Choang trong
tỉnh Quảng Tây đã được Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh, Chủ tịch Quốc Hội
Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tiếp đón trọng thể như
một quốc khách vì trước Quốc Vụ Viện Trung Quốc tại Bắc kinh, Nông Đức
Mạnh đã công khai tự nhận là người Choang của Trung Quốc. Trước
sự hèn yếu của các cấp lãnh đạo cộng sản Việt Nam, Trung Cộng ngày càng
lấn lướt trên đất liền cũng như ngoài biển cả. Tại nhiều tỉnh, nhà cầm
quyền cộng sản Việt Nam đã nhắm mắt làm ngơ cho người Tàu tự do đến
Việt Nam lập làng riêng và kinh doanh, trương thương hiệu viết toàn chử
Tàu. Các nhà thầu Tàu cũng đã được ưu tiên trúng thầu thực hiện các dự
án lớn của Việt Nam và sử dụng công nhân Hán từ Trung quốc đến thay vì
thuê mướn người địa phương. Ngoài biển Đông, Trung Cộng đã công
bố bản đồ Lưỡi Bò để nuốt trọn 80% diện tích biển Đông, gây thiệt hại
nặng nề quyền lợi của Việt Nam. Để áp đặt quyền kiểm soát trên biển
Đông, nhiều chiến hạm của Trung Cộng cải trang thành tàu đánh cá đã đâm
thủng nhiều thuyền đánh cá của ngư dân Việt, bắn giết hoặc bắt giữ
thuyền và ngư dân Việt để đòi trả tiền phạt. Trước các hành động bá
quyền của Trung Cộng, bộ Ngoại Giao Việt Nam đã câm miệng một cách nhục
nhã. Sau nhiều năm vắng bóng tại Đông Nam Á, Hoa Kỳ bắt đầu lưu ý
đến các hành động diệu võ giương oai của Trung Cộng trên biển Đông bất
chấp công ước quốc tế về luật biển. Tại Bangkok, Ngoại trưởng Hillary
Clinton đã thẳng thắn tuyên bố : “We are back”. Đối phó với chánh sách
bành trướng của Trung Quốc, Hoa Kỳ đã phải lên tiếng can thiệp để giúp
đỡ Việt Nam và các nước Đông Nam Á thoát khỏi hiểm họa mất nước.
Lời
tuyên bố của Ngoại trưởng Hoa Kỳ ngày 22-7-2010 tại hội nghị Asean ở
Hà Nội đã khiến cho Bắc kinh giận dữ và lớn tiếng chỉ trích Hoa Kỳ là
một kẻ ngoại cuộc không có quyền gì can thiệp trong vụ tranh chấp chủ
quyền tại Biển Đông. Thay vì tán dương sự can thiệp của Hoa Kỳ để bảo
vệ chủ quyền của Việt Nam trên biển Đông, Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh,
Thứ trưởng bộ Quốc Phòng Việt Nam, lại bay qua Bắc kinh triều kiến Bô
trưởng bộ Quốc Phòng Trung Cộng để trấn an quan thầy và công bố lập
trường Ba Không của Việt Nam cộng sản: Không liên minh với bất cứ quốc
gia nào- Không cho nước nào lập căn cứ tại Việt Nam-Không liên minh với
một nước nào để chống lại một nước khác.
Ngoài ra, Nguyễn
Chí Vịnh còn loại bỏ vấn đề Biển Đông ra ngoài nghị trình của hội nghị
các Bộ trưởng Quốc Phòng khối Asean mở rộng (+ 8 Bộ trưởng Quốc Phòng
của 8 nước ngoài Asean) do Việt Nam tổ chức ngày 10-10-2010 tại Hà Nội.
Mặc dầu vậy, Bô trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ Robert Gates vẫn lập lại
trước hội nghị lập trường của Ngoai trưởng Hillary Clinton. Lập trường
Ba Không của Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh cho thấy Việt Nam cộng sản
muốn tiếp tục đu dây giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng nhưng vẫn nghiêng về
thiên triều Bắc kinh mặc dầu Việt Nam cộng sản rất được Hoa Kỳ ve vuốt,
nâng đỡ và xem như một đồng minh thân thiết.
Lập trường nầy
thật sự nhằm mục đích ngăn chận sự can thiệp của Hoa Kỳ tại biển Đông
với hảo ý giúp Việt Nam và các nước Đông Nam Á thoát khỏi sự khống chế
của Trung Cộng. Dưới áp lực của hai Thái thượng hoàng đầy quyền uy (Lê
Đức Anh-Đỗ Mười) và cánh cộng sản miền Bắc vốn thân Tàu từ 1950, đảng
Cộng Sản Việt Nam sẽ tiếp tục thần phục Trung Cộng để duy trì địa vị
muôn năm trường trị và tích lủy thêm tài sản khổng lồ cho con cháu các
đời sau an hưởng tại ngoại quốc, bất chấp hiểm họa mất nước và mất dân
tộc Việt Nam đang hiển hiện trước mắt mọi người. Một cuộc chiến
tranh rộng lớn giữa Thế giới Tự do và Trung Cộng sẽ dẫn tới sự tan rã
của đế quốc cộng sản còn sót lại trên thế giới ngày nay. Sự tan biến
của đế quốc Trung Cộng sẽ giải phóng dân tộc Việt ra khỏi ách thống trị
của Hán tộc và chế độ cộng sản Việt Nam sẽ đương nhiên sụp đổ. IV- CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN CUBA Thành
lập từ năm 1959, chế độ cộng sản Cuba thân Liên Xô hơn là Trung Cộng.
Sau gần nửa thế kỷ trị vì đảo quốc Cuba, Fidel Castro đã truyền ngôi
cho em ruột là tướng Raoul Castro. Gần đây, nhà độc tài Fidel Castro đã
thừa nhận rằng chế độ cộng sản không thích ứng, cần phải cải tổ. Để
phát triển kinh tế đã bị trì trệ từ ngày thành lập chế độ xã hội chủ
nghĩa (1959), Cuba đã tái lập quan hệ ngoại giao với Hoa Kỳ theo sáng
kiến của Tổng Thống Barak Obama.trong nhiệm kỳ thứ hai. Về
mặt tôn trọng nhân quyền, chế độ cộng sản Cuba đã tỏ ra mềm dẽo hơn
Trung Cộng, Việt Nam và Bắc Hàn: trả tự do cho một số lớn tù nhân chánh
trị Cuba theo đề nghị của Giáo Hội Công giáo La mã. Vì Fidel Castro là
một trí thức và Raoul Castro là một nhà lãnh đạo ôn hòa, chế độ cộng
sản Cuba sẽ nhanh chóng đổi mới về cả hai mặt kinh tế và chánh trị để
đáp ứng khát vọng tư do dân chủ của nhân dân Cuba. Cập nhựt và bổ túc ngày 27-09-2015 Thẩm phán PHẠM ĐÌNH HƯNG
Bốn Mươi Năm..Nhớ Về.. – Lê Như Đức
Thứ Tư, ngày 03 tháng 6 năm 2015
– Đức nè, mày có về Việt Nam thì lẹ lẹ đi chứ vài năm nữa tụi việt cộng nó hiến nước mình cho mấy thằng chệt là mày hết về luôn. Liên
gọi cho tôi. Bố Liên làm rất lớn trong đảng cộng sản VN. Sau tháng Tư
năm 75, gia đình Liên là một trong những gia đình cán bộ gộc được gửi vô
Sàigòn sớm nhất. Bố Liên được cấp một căn biệt thự to đường Duy Tân với
đầy đủ đồ đạc do người chủ di tản để lại. Liên chỉ học với tôi duy nhất
năm lớp 10 trường Lasan Taberd rồi trường bị giải thể vì cứ bị học sinh
ném lựu đạn cay. Chúng tôi mất liên lạc từ đó. Tuy dân việt cộng thứ
gộc nhưng Liên lại sớm giác ngộ hơn ai hết. Có lẽ do ảnh hưởng của ông
bố. Tôi nhớ có lần Liên tâm sự với tôi: –
Ba tao tối nào cũng lén nghe nhạc vàng miền Nam ngày xưa. Tao hỏi. Ông
thở dài ngao ngán: Nhạc này mới là nhạc. Mới gọi là thưởng thức, chứ
nhạc ngoài kia toàn là thứ gì đâu. Mày biết có lần ông hỏi tao tại sao
họ ngu quá để đánh mất miền Nam. Tao cũng tiếc cho dân miền Nam. Sàigòn
đẹp quá. Bỏ xa Hà Nội.
Tôi trả lời Liên: –
Nhạc của VC ngoài đó không phải là nhạc. Nó là cái gì đó mà chẳng ai
biết gọi là gì vì nó không có tiếng gọi trong ngôn ngữ Việt Nam. Có
người gọi nó là hiếp dâm âm nhạc. Còn lý do chính yếu mất miền Nam, theo
tao nghĩ là do kế hoạch của Ngũ Giác Đài quyết định bỏ miền Nam chứ
không phải tụi mày hay ho gì đâu. Mày cứ hỏi ba mày coi tại sao quân
miền Nam không được Bắc tiến mà cứ phải trải quân cố thủ mọi nơi để cho
tụi việt cộng tha hồ tập trung quân đánh. Rồi nữa, mùa nước lũ, miền Bắc
có con sông Hồng, đê cao hai chục thước. Nếu máy bay B52 Mỹ thả dọc cái
đê thì cả miền Bắc ở dưới nước ba thước. Quân miền Nam ngồi hút thuốc
cũng thắng. Mày có biết tại sao phi công Mỹ không được phép thả bom vào
con đê của sông Hồng không?
Liên lắc đầu. Tôi tiếp: –
Tại vì nếu miền Nam thắng. Trung cộng có cớ đánh Việt Nam thì cuộc
chiến sẽ trở thành người Mỹ giúp dân Việt đánh Tàu phù chứ không phải
người Mỹ giúp dân miền Nam bảo vệ tự do, ngăn cộng sản. Các cường quốc
lúc nào cũng tránh đụng nhau. Mỹ tránh Tàu. Tàu tránh Nga. Nga tránh Mỹ.
Do đó chúng phải tìm trái độn để thử sức nhau. Mày thấy Bắc Hàn và Nam
Hàn cũng như vậy.
Quân đội Nam Hàn rất hùng mạnh. Muốn dập thằng
Bắc Hàn chỉ vài ngày là xong. Nhưng Mỹ không cho. Lúc nào cũng có hơn
năm chục ngàn quân Mỹ đóng tại biên giới Nam Bắc. Tiếng là phòng ngừa
hai bên đụng độ nhưng thật ra ai cũng biết là sợ mấy ông Nam Hàn nổi
điên vác quân qua Bàn Môn Điếm đập. Lúc đó Trung cộng có cớ sẽ tràn quân
qua giúp anh em Xã Hội Chủ Nghĩa. Cuộc chiến sẽ biến dạng thành Mỹ giúp
Hàn quốc đánh Trung quốc. Cái này cả Ngũ Giác Đài lẫn Mạc Tư Khoa đều
không muốn.
Sau này nhờ Internet và Facebook, Liên tìm được tôi và rủ về Việt Nam. Tôi hỏi Liên tình hình trong nước. Liên nói:
-Ba
tao nói chúng nó ký bán nước trong đại hội Thành Đô tháng 9 năm 1990
lâu rồi. Năm 2020 chúng sẽ giả bộ trưng cầu dân ý nên theo chệt hay Mỹ.
Dân bầu xong chúng cho thùng phiếu vào thùng rác rồi đưa thùng khác
trưng ra cho mọi người thấy hơn 99% dân đồng ý theo chệt.
Chúng
sẽ ra lệnh cho quốc hội soạn thảo văn thư gửi cho Trung quốc xin được
làm một tỉnh. Thằng chệt sẽ giả bộ từ chối lần đầu ra đây ta không thèm.
Rồi chúng lại gửi văn thư khác năn nỉ thêm một lần nữa. Thằng chệt sợ
từ chối hoài làm mất lòng người anh em môi hở nanh lạnh nên đành đứt
ruột miễn cưỡng gật đầu. Sau này lịch sử sẽ không bắt tội đảng cộng sản
của chúng bán nước vì chúng nói cái này là toàn dân nhất trí đồng ý bình
bầu và quốc hội chỉ làm theo ý dân thôi. Tôi
thở dài, không biết nói gì vì nếu Việt cộng chơi cái chiêu dân bầu quốc
hội viết đơn xin thì nước mất là cái chắc. Bốn mươi năm qua chúng đầy
đọa hành hạ người dân Việt Nam không biết bao nhiêu mà kể giờ còn muốn
bán nước luôn. Vừa tham, vừa hèn vậy mà cứ vỗ ngực tự khen ta đây anh
hùng, đánh thắng đế quốc Mỹ.
Trưa
ngày 30 tháng 4 khi tiếng súng chấm dứt, anh em tôi đứng trên lầu nhà
chú ruột tôi trên đường Chi Lăng buồn bã nhìn những người lính Việt Nam
Cộng Hòa cởi bỏ áo lính, mặc áo thun trắng cúi đầu lặng lẽ đi dọc hai
bên đường. Tôi còn thấy nhiều người hàng xóm âm thầm leo lên mái nhà
mình giấu đồ có liên hệ tới chê độ cũ.
Đài phát thanh Sàigòn ì à vang lên giọng ca nhạt nhẽo của Trịnh công Sơn với bài “Nối Vòng Tay Lớn” thật mỉa mai.
Chiều
hôm đó, đoàn quân mường mán, ngơ ngơ ngáo ngáo đi ngay chính giữa con
đường Chi Lăng để vào bùng binh Sàigòn. Nhìn chúng nhe răng cười toe
toét, bố tôi thở dài than với anh em chúng tôi: -Cậu
tránh chúng tất cả ba lần. Cuối cùng cũng không thoát khỏi cái giống
khốn nạn này. Lần đầu bỏ làng trốn vào Hưng Yên được năm năm. Rồi bỏ
Hưng Yên trốn vào Nam được hai mươi mươi năm. Tính bỏ Việt Nam đi Mỹ
nhưng lại không thành.
Chỉ
ngày hôm sau thôi, tôi thấy được những đổi ngược hoàn toàn không những
trong luân lý cổ truyền của dân tộc mà cả trong ngôn ngữ hằng ngày nữa.
Cũng
trên con đường Chi Lăng, tuần sau tôi được chứng kiến hai cô gái bị
chúng bắt tròng cái bảng to ghi ba chữ “tôi làm điếm” trước ngực rồi cho
đám con nít kéo dây buộc cổ lôi đi. Cuối đám đông, một tên cầm cái bảng
ghi chiến tích chúng tóm được: “Mỹ Ngụy để lại hơn một trăm ngàn điếm”.
Ông
anh cả tôi nói nhỏ với tôi: “Phải tìm đường vượt viên chứ ở với cái lũ
vô học này thì thà chết còn hơn”. Vô học cộng thêm vô thần thành thứ vô
liêm sỉ và vô lương tâm. Để
xoá bỏ những thành tích của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, các cán ngố bầy
trò đốt sách văn hoá đồi trụy. Bao nhiêu sách vở văn chương lẫn khoa học
đều được tịch thu, chất thành đống giữa đường rồi cho các em thiếu nhi
quàng khăn đỏ châm lửa đốt. Tôi còn nhớ trước khi đốt, tên cán bộ ốm
tong, đen thui như khúc củi, nhe hàm răng vẩu cầm cuốn tạp chí có hình
hai người hôn nhau đưa cao lên hét: “Đốt hết thứ văn hóa đồi trụy này.
Xem nè. Mỹ Ngụy nó đang…bú mồm”.
Dân
Sàigòn phải nhức đầu khi bệnh viện Từ Dũ chuyên khoa về sinh sản bị đổi
tên thành “Xưởng đẻ”. Đồng hồ tự động, được các đồng chí phán thành
đồng hồ không người lái, hai cửa sổ. Nhà vệ sinh nam, nữ bắt viết lại
thành “ỉa nam, ỉa nữ”. Bộ đội mở miệng ra là “hồ hởi, phấn khởi” những
“cụm từ kách mệnh” nghe thật “bức xúc” vì nó “hiển thị” một “sự cố” mà
không thể “triển khai” mọi “phẩm chất” hầu “kích cầu” hay “tiếp thu”
được.
Dân miền Nam cứ phải nghe những danh, động, tĩnh và trạng
từ quái lạ mà không có cả trong văn chương bình dân lẫn ngôn ngữ dân
gian. Để rồi cuối cùng, hiểu hay không hiểu, thì Sàigòn cũng phải mang
tên con cáo (hồ) đuôi to (vĩ đại), xác bị ướp lạnh.
Những
câu hò tình tự, những bài thơ yêu đương, những văn phẩm trữ tình nay
trở thành văn chương hiện thực Xã Hội Chủ Nghĩa: “Vừa thấy Đỉnh bước vào
sân nhà mình, cái Đẹp quẳng cái gánh hai thùng phân to xuống, đáp ngay:
Em muốn anh quản lý đời em. Thế anh có chịu tiếp thu em không?”. Chuyện
tình mà đọc cứ nghĩ như chuyện buôn bán phân bón. Bốn mươi năm nay dù
uống thuốc xổ liên tục, tôi cũng vẫn không tiêu được cái văn phong “cách
mạng lãng mạn” này được. Nói theo đúng ngôn từ của các cán ngố là “giải phóng” làm dân Sài thành “phỏng cả giá..”.
Để
dậy các cán “giải phóng” học cách ăn nói của người văn minh thành thị,
dân miền Nam làm thơ, chế nhạc và viết vè cho các cán nghe chơi. “Nam Kỳ
Khởi Nghĩa tiêu Công Lý. Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do”. Hai câu thơ
trên đã nhanh theo những người vượt biên đi khắp nơi trên thế giới vì nó
vừa thốt lên một thực trạng của hai con đường nổi tiếng Công Lý và Tự
Do bị đổi tên, vừa cay đắng nói lên tình trạng nhân quyền trong nước của
người dân bị chà đạp. Người trong ngoài nước không ai không biết đến
hay một lần nghe qua câu thơ để rồi mãi mãi không quên cùng với bài vè
“Cây đinh” để nói đến tình trạng thiếu lương thực và kiểm soát chặt chẽ
cái bao tử của người dân:
“Ở
với Hồ Chí Minh. Cây đinh phải đăng ký. Trái bí cũng sắp hàng. Khoai
lang cần tem phiếu. Thuốc điếu phải mua bông. Lấy chồng phải cai đẻ. Bán
lẻ chạy công an. Lang thang đi cải tạo. Hết gạo ăn bo bo. Học trò không
có tập. Độc Lập với Tự Do. Nằm co mà Hạnh Phúc”. Không
những dân miền Nam mà chính ngay những người lính bị Việt cộng buộc
“sinh Bắc, tử Nam” phải đau đớn than những tàn nhẫn của Việt cộng gây
ra.
Anh lính Nguyễn Văn Được, 19 tuổi, của Đoàn 215 Đặc công
thủy bộ, đã lén viết lên một mẩu giấy bao thuốc Nam Định: “Dép râu dẫm
nát đời son trẻ. Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai”.
Muốn
thâu tóm tất cả các sĩ quan của chế độ cũ vào các trại cải tạo, nhà
nước Việt cộng dùng cái chiêu lưu manh lừa đảo rẻ tiền. Đầu tiên họ ra
thông cáo hạ sĩ quan và lính chỉ học ba ngày và học ngay địa phương mình
đang ở. Sau ba ngày họ thả những binh lính cũ về để làm mồi nhử các sĩ
quan ra trình diện. Sau đó họ ra thông cáo cho những sĩ quan đi học tập
mười ngày. Mọi người tới nơi tập trung tại các trường học. Tối hôm đó xe
tải tới chở tất cả vào rừng sâu để thanh lọc. Một số lớn bị đày ra Bắc,
sống trong rừng hơn hai mươi năm. Ngoài
các sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa, có một số không nhỏ cũng vào các trại
cải tạo để học tập tốt, hầu hiểu biết hết những nghị quyết của “kách
mệnh”.
Ông chủ tiệm phở Hiền Vương ở cuối đường Duy Tân là một
thí dụ điển hình. Ngày xưa ông ỷ có chút ít công giúp đỡ cho một số đồng
chí đặc công nằm vùng ven đô. Khi đóng cửa tiệm vì giá gà tăng lên vùn
vụt, ông làm một cái bảng thật to dán ngay trước cửa tiệm nói rõ lý do
đóng cửa. Ông được công an thành xuống mời đi giữa đêm khuya.
Sau
hơn hai năm học tập tốt, ông được thả về. Ông thấu hiểu được câu châm
ngôn “thứ nhất ngồi lì, thứ nhì đồng ý” nên kể từ đó ông không nói năng
gì dù chỉ là một lời không đáng chi. Gà để dành bồi dưỡng cho cán bộ cao
cấp mà ông còn muốn nấu cho nhân dân xơi, kiếm lời kiểu tư sản mại bản
thì thật là không hiểu công ơn của đảng một chút xíu nào cả. Lại còn bầy
đặt viết giấy tuyên truyền chọc quê chính sách nhà nước dán trước cửa.
Bỏ
tù các sĩ quan xong, bước kế là vẹm tìm cách tống người dân ra khỏi
thành phố để chiếm nhà bằng chương trình kinh tế mới, thủy lợi và thanh
niên xung phong. Thanh niên xung phong đi thủy lợi, đi xây dựng những
khu kinh tế mới để người dân tự nguyện hiến nhà trong thành phố cho các
cán rồi thanh thản chui vào rừng sâu an nhàn sung sướng hoà mình sống
với lý thuyết cộng sản.
Nghe
đảng ca ngợi các công trình thủy lợi dắt nước vào nông trường cải tạo
đất phèn và thanh niên xung phong cất nhà lá cấp cao trong khu kinh tế
mới mà toàn dân phát thèm, đều nhường nhau và đẩy nhau đi trước. Được
vài tháng sau, gia đình nào cũng tự động xung phong về lại thành phố.
Bà
Thu trong xóm tôi sống bằng nghề bán đậu hũ nấu đường mỗi tối. Gia sản
bà chỉ có cái gánh chè bán đậu hũ và cái chòi nhỏ dựng bên hông nhà của
một người di tản tháng tư. Căn nhà người di tản được cấp cho đồng chí Ba
Kiếm, trưởng công an phường. Bà Thu sinh sống, ăn ngủ, tắm rửa và nấu
đậu hũ trong một diện tích không quá sáu mét vuông bên hông nhà đồng chí
cấp cao trông không đúng tinh thần vô sản chút nào cả. Do đó bà bị kết
tội tiểu tư sản, làm ăn cá thể nên phải đi “kinh tế mới” để hông nhà
đồng chí cán bộ không có tụi tư bản phản động dòm ngó.
Những
đổi thay ngu muội, những oan khiên tù đày, những lừa bịp tham lam chiếm
của cướp đất đã đẩy người dân Việt tìm đường vượt biên cho dù biết được
chỉ có một phần ba sống sót, theo ước tính của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc.
“Cái
cột đèn nếu có chân cũng phải bỏ nước ra đi”. Một thuyền nhân đã trả
lời phóng viên đài BBC một câu nói lịch sử khi lên án chế độ cộng sản
tại Việt Nam sau năm 1975.
Theo
thống kê của Red Cross thì khoảng 750,000 thuyền nhân và hơn 50,000
người đi đường bộ thành công. Như vậy hơn 1.6 triệu người đã bỏ xác
trong biển Đông và trong rừng Cam Bốt khi đi tìm tự do. Không một dân
tộc nào liều mình chết cho tự do như dân Việt Nam. Trong
cuộc cách mạng tư sản Pháp năm 1789 chỉ có 40,000 người chết mà người
ta đã phải than: “Tự do, tự do. Người ta đã nhân danh mày mà phạm bao
nhiêu tội ác”. Vẫn hai chữ “Tự do”, bốn mẫu tự, cướp mất 1,600,000 sinh
mạng của người dân Việt. Vậy mà giờ đây có nhiều người vẫn chưa thấy
được họa cộng sản, còn muốn bắt tay hy vọng chúng thay đổi.
Tôi
vượt biên bẩy lần. Lần thứ năm tôi bị thị đội Vũng Tầu bắt nhốt rồi đưa
vào trong rừng Bình Ba, đất Long Khánh cải tạo bốn tháng. May mà mẹ tôi
tìm được mối chạy năm cây vàng cho bà đại tá thanh tra công an toàn
miền Nam nhận làm cháu bảo lãnh về cải tạo tại gia để “thị đội” thả tôi
về Sàigòn.
Trong
tù vượt biên tôi biết được nhiều chuyện cười ra nước mắt. Chuyện đi tù
của bác Vị làm tôi cứ mỗi lần nghĩ tới bác là không nhịn được cười. Bác
Vị bỏ xứ Quảng nghèo đói để vào Vũng Tầu kiếm sống sau khi vợ bác mất.
Xui cho bác là ngay cái ngày bác đáp xe đò vào thì công an miền Trung
đánh điện vào Vũng Tầu báo cáo sẽ có một nhân vật chỉ huy phục quốc vào
Vũng Tầu để xây đựng hạ tầng cơ sở. Nhân vật này có ba đặc điểm rất dễ
nhận diện cho dù trong bến xe đò đông người: đi một mình, da đen và thấp
người. Bác Vị bị Ba Giao, trưởng phòng công an, nhận diện khi bước
xuống xe đò.
Bác
Vị bị thị đội tó ngay. Sau hai năm biệt giam và bị tẩm quất tới thổ cả
máu tươi không tra ra được gì, bác được cho ra ở với đám tù vượt biên
chúng tôi. Bác Vị kể: Tao hỏi Ba Giao có thấy thằng nông dân nào da
trắng không? Ăn không đủ làm sao không bé người? Vợ tao mới chết thì có
con nào nó khùng mới lấy cái thằng nghèo xác nghèo xơ không nhà cửa như
tao? Mà nó có muốn lấy, tao cũng không dám vì tao nuôi thân tao chưa
xong thì sao dám lấy ai? Vậy mà nó cũng không tin. Nó còn hỏi sao đi có
một mình? Tao tức quá hoá liều nên trả lời: vợ chết thì đi một mình chứ
đi cặp với vợ mày hả? Nó lại đánh tao tiếp.
Tôi
hỏi bác Vị sao chúng tại chịu tin bác, không tra tấn bác nữa. Bác trả
lời: Thì bị đánh tao đau quá, tao ức nên cứ khai tầm bậy tầm bạ chơi.
Tao cứ cho chúng một số tên công an ngoài miền tao ở. Nó gọi ra trung
báo cáo. Công an ngoài đó nói đó là cán bộ bí thư quận hay phường
trưởng. Bị vài vố, chúng không tin những gì tao khai nữa, nhưng ít đánh
hơn.
Một hôm, phúc đáo tâm linh, tao nghĩ ra nên nói với Ba Giao
là nó phải ăn mừng nếu tao thật là nhân viên chỉ huy phục quốc. Nó hỏi
tại sao? Tao nói nhân viên chỉ huy mà chỉ học tới lớp năm, không biết
đọc bản đồ, không biết ăn nói thuyết phục thì chỉ huy ai. Phục quốc sẽ
chẳng làm gì được cả nếu có người chỉ huy như tao nên phải ăn mừng là
đúng rồi. Nó nghe lọt tai nên đổi tao từ tù phục quốc thành tù vượt biên
để khỏi báo cáo bắt lầm người. Thật ra đánh tao hoài cũng chán, chả có
được gì. Tao đâu còn thịt nữa đâu mà đánh.
Việt
cộng muốn có nhiều vàng hơn nên tổ chức bán chính thức cho những người
muốn ra đi mà không sợ bị bắt tội vượt biên. Tiếng là cho những người
Việt gốc Hoa hồi hương nhưng thật ra ai có tiền đóng là thành Hoa kiều
ngay. Tôi được đổi tên thành Lý Phu Trình, xuống Rạch Giá rồi vào Tắc
Cậu vượt biển qua Mã Lai.
Sau
chín tháng sống trong trại tỵ nạn Mã Lai Paulo Bidong hay Buồn Lo Bi
Đát, anh chị em tôi tới định cư tại thành phố Houston, bang Texas năm
1980. Được tổng thống Reagan ký cho học bổng với tiền mượn học nhẹ phân
lời, phần lớn các sinh viên thời đó vào các đại học Mỹ học ngành kỹ sư
cho lẹ. Tôi chọn ngành học tôi thích, kỹ sư cơ khí, vì gia đình tôi
chuyên nghề dệt. Từ nhỏ tôi đã thấy máy móc và dính dầu nhớt đầy người.
Sau
này tôi mới thấy may mắn hơn vì ngành cơ khí dễ xin được làm contract
hơn các ngành khác. Làm contract được trả lương gấp đôi, làm overtime
thì được tính 1.5 lương. Làm direct ngày hôm nay không còn lợi như xưa
vì hầu hết các công ty hủy bỏ lương hưu (pension). Đã vậy nhiều hãng còn
bắt làm free nữa. Tôi vừa đi làm contract, vừa mở hãng riêng để không
bị các công ty môi giới ăn chận.
Gần
ba mươi năm sống và làm trên đất Mỹ, tôi thấy người Việt mình tài giỏi
và chăm chỉ vô cùng. Năm xưa tôi đang làm cho chương trình trạm không
gian quốc tế (International Space station) thì được hãng Boeing gửi qua
California để mang toàn bộ chương trình phi thuyền con thoi (Shuttle) về
Houston sau khi Boeing mua lại phần hành không gian của hãng Rockwell.
Tôi
được quyền vào coi tất cả những tài liệu và thấy tên người Việt rất
nhiều. Ngoài những họ lớn như Lê, Lý, Nguyễn, Trần, Phạm, Trương.. tôi
còn thấy cả những họ lạ như họ Thạch, họ Phí. Có thể nói các kỹ sư Mỹ
gốc Việt đã có đóng góp không ít cho phi thuyền con thoi. Riêng trạm
không gian quốc tế thì nhiều hết biết. Tôi thấy cả kỹ Đức gốc Việt, Pháp
gốc Việt nữa. Nhìn về cố quốc nghĩ mà đau lòng, chế cái xe gắn máy cũng
không được.
Trong
khi chuyển tiếp tài liệu và hồ sơ về Houston, có một kỹ sư Mỹ gốc Tàu
tên Greg Chung làm cho Rockwell hơn hai mươi năm chuyển qua làm cho nhóm
tôi. Greg Chung ăn cắp hết tài liệu về Shuttle và Space Station gửi về
Tàu cộng. Ngoài ra không biết làm sao mà Greg mò vô được cả chương trình
phi đạn Delta 4 của Boeing ăn cắp tài liệu nữa. Tôi bị phiền hà rất
nhiều vì chỉ có account của tôi mới có thể vào cả ba chương trình:
shuttle, space station và Delta 4. Tôi lại là dân Asian.
Greg
Chung bị bắt và xử 15 năm tù (muốn biết thêm về Greg xin vào Google
đánh tên Greg Chung). Trước mặt quan tòa, Greg la lên “Tôi có làm gì sai
đâu. Tôi yêu nước này mà”. Nhưng Greg sợ quá nói lộn. Greg chỉ yêu
Trung quốc thôi.
Sau
này mỗi khi làm với kỹ sư gốc Tàu, tôi thường để ý thấy họ hay bị dính
vào cái bánh vẽ “Một nước Trung Hoa Lớn” của đảng cộng sản Trung quốc
như Greg. Tôi giả bộ chửi tư bản Mỹ là họ dính kế tôi chửi theo ngay.
Lúc nào họ cũng muốn làm nước Mỹ tan nát hầu đưa Trung quốc lên số một.
Có một lần tôi hỏi Jerry Hou, một anh Tàu du học xong xin được ở lại Mỹ làm như Greg Chung:
–
Tại sao anh không xin về Tàu làm để xây dựng đất nước? Anh cứ ở Mỹ rồi
chửi tư bản Mỹ ác độc là làm sao? Anh xin vào quốc tịch Mỹ để làm gì?
Anh đưa tay tuyên thệ trung thành với đất nước này xong quay qua chửi
nó. Anh đã gian dối với chính lương tâm cùa anh.
Ai
mà chả muốn nước mình mạnh, dân mình giàu. Nhưng tìm cách hại và ăn cắp
tài nguyên của nước khác thì quá hèn mạt và vô lương tâm. Chửi tư bản
nhưng cứ bám lấy tư bản để moi tiền là đặc tính cố hữu của người cộng
sản. Tham lam, độc ác và ngu dốt là bản chất ruột của công an và chính
quyền vô sản. Tuyên truyền dối trá, áp dụng chính sách ngu dân và thắt
chặt cái bao tử người dân là chính sách để trị của Mác Xít Lê Nin Nít.
Tôi
không biết lịch sử sau này sẽ phê phán cựu tổng thống Nguyễn văn Thiệu
ra sao. Tuy nhiên chỉ câu nói bất hủ của ông: “Đừng nghe những gì cộng
sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm” đủ để cho ông xứng đáng
đứng vào hàng ngũ lãnh đạo chống họa cộng sản. Tôi
rời hãng Boeing một phần cũng vì vụ Greg Chung. Cũng may chương trình
phi đạn Delta 4 không thành công mấy làm mấy cái phi đạn của Trung cộng
bắn lên cũng xìu xìu ển ển theo bác Mao lao xuống lòng đại dương. “Thiên
bất dung gian” mà nị.
* * * Thấy tôi ngần ngừ mãi không trả lời, Liên chán nản: – Chắc mày cũng thấy ba tao nói đúng. Nước mình sẽ mất vào tay mấy thằng chệt rồi.
Tôi bừng tỉnh, trả lời Liên: –
Cũng chưa chắc đâu. Trung cộng trông giàu mạnh chứ thật ra như nằm trên
thùng thuốc nổ. Sự phân chia giàu nghèo trong xã hội ngày càng cách xa
nên bất mãn ngày càng tăng. Luật lệ thì tù mù, đảng nói sao cũng đúng.
Cướp đất của nông dân rồi đến cướp nhà công nhân. Nền kinh tế dựa trên
độc tài, dối trá và tham nhũng thì chẳng bao lâu cũng loạn. Chỉ cần một
nhóm lửa nhỏ khơi lên, Trung quốc sẽ trong biển lửa. Tàu cộng nát, thì
việt cộng tan. Hội nghị Thành Đô vô thùng rác. Thế cờ sẽ khác. Tao sẽ về
nước thăm mày.
– Nếu được như vậy thì may cho nước mình. Khuya rồi mày đi ngủ đi. Tao đi làm đây.
Sáng hôm sau, tôi mở Facebook ra, Liên viết gửi tôi bài thơ Việt kiều với lời nhắn:
– Tao lén đọc được bài thơ này trên internet nên gửi tặng thằng bạn vượt biên của tao. Ngày đi, đảng gọi “Việt gian”, Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều”. Chưa đi: phản động trăm chiều, Đi rồi: thành khúc ruột yêu ngàn trùng!
ĂN NHẬU Ở VIỆT NAM. Chu Tất Tiến.
Nhiều
người về Việt Nam rồi trở lại Mỹ hí hởn khoe các màn ăn uống độc đáo mà
chỉ có tại quê nhà mới có thể cung cấp được. Những người này chê phở ở
khu Bolsa thiếu hương vị, chê Bún Bò Huế ở Thủ Đô Tị Nạn không nồng,
chê Hủ Tiếu Cali kém phẩm chất, dĩ nhiên là chê tuốt luốt các món ăn ở
khắp nước Mỹ, từ Tếch Xát, Hiu tôn, đến Oắt sinh Tông, đâu đâu cũng dở.Cứ
nghe mấy ông bà "Vịt" kiều này nói chuyện thì ta chỉ muốn nhào ra phi
trường lấy vé máy bay về liền một khi. Nào là Tiết Canh Tôm là một giọt
đen đen ở đầu con tôm hùm, chích vào cho nhỏ xuống ly ruợu. Giá cả phải
chăng, sơ sơ có chục đô la một ly ruợu này thôi, nếu sơi cả con thì một
trăm đồng. Chuyện nhỏ! Rồi Tôm xanh tươi rói mới bắt được ở sông, ngồi ở
quán cạnh sông, nhìn chủ quán vớt lên, cho vào chảo, ôi chao, tuyệt cú
mèo. Cũng chẳng tốn bao nhiêu. Chỉ vài chục đô cho một đĩa.
(Có vị "Vịt" kiều bị dụ đi ghe ra giữa sông, ngắm trời đất mênh mông, ăn
đĩa tôm, bị chém một trăm tít, không trả đủ, không cho về!). Rồi thì
các quán hàng ăn liên tu bất tận, cả chợ toàn là quán nhậu, muốn chi
cũng có, từ thịt "rồng" là loại tắc kè khổng lồ, đến cá sấu, nhỏ hơn thì
bọ cạp, rắn rết, (hình như chưa có món giun đũa chiên dòn?), bình dân
thì heo con, khách có thể ngắm người chủ thọc tiết chú heo, lột da, lọc
thịt, rồi nấu nướng liền tay. Vịt, gà vào thời đại "cúm gia cầm" chơi
tuốt luốt, kệ mẹ nó, chết sống có số! Có lẽ chỉ có món tiết canh vịt thì
bà con hơi ngán, vì chả có nấu nướng gì, cứ máu sống mà trôi tuột vào
cuống họng, thì vi khuẩn cúm theo vào hàng tỷ tỷ con. Xem
mấy cuốn phim quảng cáo cho Việt Nam ăn nhậu đang được phổ biến tùm
lum, mục đích dụ khị "Vịt" kiều mang đô la về nhà, mới thấy những người
khá giả dân mình đang bội thực. Phim nào phim nấy đều quay cảnh bàn ghế
bóng láng, rượu đổ tràn ly, "Vịt" kiều ta há mồm nuốt miếng những món
sống sít một cách ngon lành. Dân
nhậu sang thì làm mật gấu tươi. Mấy ông chủ gấu cầm dụng cụ lấy mật,
chọc ngay vào bụng con gấu đang rên rỉ, vật vã, mà rút ra một chút mật
cho vào ly ruợu cho ông khách Thượng Đế, có thể cũng là "Vịt" kiều, hào
hứng tu liền, hy vọng tối nay, đi nguyên một chuyến tầu với em bồ nhí
mới lượm được trong quán cà phê ôm. (Danh từ thời đại mới: "đi tầu
nhanh" có nghĩa là không huỡn mà thưởng thức, vù một cái là tầu chạy qua
luôn, thì từ 150 đến 300 ngàn, tùy em trẻ hay già. "Bao nguyên chuyến"
là rả rích luôn một đêm phải 1 triệu trở lên.). Thay
đổi không khí thì vào mấy quán cà phê láng coóng, trang trí hấp dẫn,
kiểu mới kiểu cũ, chỉ có ăn uống mà không có ôm. Đi xa hơn, xuống mấy
tỉnh thành, quán nào quán nấy sang trọng hơn Tây! Tóm lại, nếu chỉ nghe
mấy "Vịt" kiều kể chuyện, xem phim ăn uống, thì thấy hình như đất nước
là cả một nhà hàng khổng lồ, mênh mông, đâu đâu cũng có mùi thơm, từ mùi
thịt chó, đến mùi thịt "người" do các em thơm như múi mít chào mời. Theo
tình hình kinh tế đi lên (mà hình như đang xuống?) thì các đại gia đỏ
và các Vịt kiều hiện đang làm Thượng Đế Ăn Uống, nghĩa là muốn ăn cái
chi, thì có cái nấy và càng ngày càng chơi sang. Có những nhà hàng mà
khi bước vào cửa, mà có dưới một ngàn đô xanh thì run như rẽ, vì nguyên
một chén xúp khai vị đã gần 100 đô rồi, nói chi đến mấy món chính? Nói
chi đến mấy cặp chân dài đứng khoe cái gì dài dài trắng trắng hấp dẫn mê
tơi bên cạnh? Còn
thêm cái vụ “múa cột” nữa! Nếu có mấy em “múa cột” quay quay vòng vòng,
khoe hai cái cục Sìlicon to như quả bưởi Biên Hòa thì tiền típ là vài
trăm là thường. Nghe nói có những nhà hàng có phòng dành riêng cho cấp
Ủy, cấp Thủ Trưởng trở lên, trong đó có những em mặc đồ thiên nhiên phục
vụ tới bến, tha hồ thưởng thức mọi phần thân thể và cả ngôn ngữ độc đáo
của em nữa. Em õng ẹo đến, mỉm chi, hỏi: “Anh bú chi?” Anh cười rung
miếng mỡ miệng: “Em cho anh bú Cốc nhé!” (Cốc = Coca). Có anh thích bú
Sữa, thì nói: “Cho anh bú sữa tươi đi!” Và thế là em ghé vào… để tiền
típ anh cứ tàn tàn nhét vào cái quần “sịp” bé tí của em, một lúc sau là
phồng to.. Vui
tươi nhất là khi các vị CCCCC (Con cháu các cụ cả) đi đám ma, thì bắt
buộc phải có màn “văng nghệ!” “Văng nghệ” chứ không phải “văn nghệ” vì
có các em chỉ mặc có quần xịp đến hát, văng cả nước bọt ra, để các anh
cứ kéo các em lại bàn, tay rờ mông, tay kéo quần xịp ra nhét.. đô vào,
mặc cho thây ma nằm đó, nghiến răng nghiến lợi chịu trận! (Không tin thì
cứ chờ đến khi tan tiệc, lại mở nắp áo quan ra thì thấy miệng thây ma
méo hơn khi trước!) Có lẽ thây ma khó chịu không những chỉ vì mấy màn
nham nhở mà vì các giọng hát kia tra tấn lỗ tai người chết, các em có
biết “hát hỏng” chứ đâu biết một nốt son, đố, mì gì đâu! Ôi
chao! Sao mà ăn uống sướng thế? Nhưng, có mấy người biết được phía sau
nhà bếp có cái gì không? Hồi nẫm, nghe tin báo chí, thấy tin ở Trung
Quốc có "hơn 2 triệu con chuột cống đang tiến từ vùng nước lụt vào các
nhà hàng ăn", nghĩa là 2 triệu chú chuột này bị nước lụt nên ào vô đất
liền, bị phe ta mần thịt, đem bán cho du khách. Những chú chuột bị lụt,
nên ăn đủ thứ, dòi bọ, chân tay người chết, thú vật chết... rồi bị các
tay phù thủy biến hóa thành các món ăn ngậy béo, hấp dẫn vô cùng với các
tay ham nhậu của lạ. Cùng
đồng thời, có tin một phóng viên đã vào tận trong bếp một vài trung tâm
làm bánh bao, quay lén được những món hấp dẫn trong bánh bao chỉ là
những tấm các tông cũ, đem ngâm nước cho mềm, rồi xắt nhỏ, cho vào làm
nhân bánh! Mới nghe đã muốn ... chạy vào toa-lét rồi. Còn ở Việt Nam,
đàn em của Trung quốc thì sao? Có chắc là sạch sẽ hơn đàn anh không? Theo
tin từ báo chí trong nước, từ hồi nẫm, có nhiều vụ khám phá thấy các
hộp sữa Ông Thọ là một thứ đường đùng đục, không biết là đường gì, nước
uống chứa một số lượng vi trùng đủ làm một con bò lăn quay, nước đá làm
bằng nước "rô bi nê" không thanh lọc, nước mắm làm từ nước lấy ngay
trong hồ cá tra, mắm tôm có trộn...phân người (í ẹ!), cá nhiễm độc, tôm
nhiễm chì và thủy ngân... Cá nóc, ai cũng biết là ăn vào sẽ ngộ độc, vậy
mà thiên hạ ép khô rồi bán tỉnh bơ. Không biết bao người đã chầu thiên
cổ vì nhậu loại cá này! Thịt
cá đã vậy, còn rau thì sao? Người làm vườn đều hiểu rằng chả có phân
bón nào làm tốt rau hơn phân... tươi của loài người. Gần đây, khi phương
tiện kỹ thuật đã tràn vào thôn quê, thì người ta trộn phân bón vào
thuốc trừ sâu cho cây lớn nhanh! Chưa hết, người ta còn có thể coi những
tấm hình chụp từ báo chí trong nước rất độc đáo: mấy người bán rau
sống, đứng ở mấy cái cống cái, nhúng rau xuống cống cho... mát rau trước
khi mang rau vào thành phố! Mà cống cái là một kho chứa những chất kinh
khủng nhất mà trí tưởng tượng loài người có thể nghĩ đến. Nhúng rau
xuống cống rồi mang vào chợ.. thì đúng là giết người không dao. Còn
rượu, đa số ruợu ta mà muốn ngon thì phải thêm tí tí thuốc trừ sâu. Có
thuốc trừ sâu rầy vào ruợu, sẽ thấy ruợu lóng lánh, trong sáng, không có
cặn. Bánh phở thì sao nhỉ? Chắc ai cũng nghe tin bánh phở, bánh hủ tiếu
trộn "phóc môn" là thuốc ướp xác... Những
năm đầu thế kỷ 21, các thực phẩm xuất cảng của Việt Nam đa số bị trả
lại vì có chứa những kháng sinh, trụ sinh, thủy ngân, chì và các chất
độc hại khác. Thịt gà, thịt vịt từ Trung Quốc, nơi có tổ bệnh cúm gia
cầm, tuồn vào Việt nam qua các cửa khẩu chính thức và không chính thức
hàng ngàn tấn. Kinh
hoàng nhất là bản tin tại một số tỉnh thành có dịch heo bệnh chết,
những con heo đã bị chôn xuống cát lại đuợc lấy lên, bỏ lòng, xẻ thịt
mang đi! Tại một làng kia có 15 con heo chết chôn trong một ngày đàng
hoàng, sáng hôm sau, chỉ còn trơ mấy cái lỗ với các bộ lòng ngổn ngang.
Người ta hỏi thịt mang đi đâu, thì mấy tên trộm cho biết bán cho lái
buôn thịt mang vào thành phố làm nhân bánh bao và các thứ bánh khác! Úy
Cha mẹ ơi! Heo đã chết vì bệnh dịch rồi, thì .. chó cũng không dám ăn,
vậy mà có những kẻ dã man, đang tâm lấy thịt nhồi bánh, bán cho dân
chúng ăn! Ôi
đất nước ta đang vui sướng vì ăn và cũng đau khổ vì ăn. Ăn bậy, ăn tạp
và ăn phung phí. Ăn để lấy chết và ăn để hủy hoại đất nước. Môi trường
sinh thái của đất nước ta đang tàn dần, nhiều loại thú rừng đang tuyệt
chủng, vậy mà có hàng ngàn, hàng vạn quán nhậu thú rừng mở tại các cửa
rừng dưới cây dù che chở của quan lại địa phương, mỗi ngày hàng chục tấn
thú rừng bị giết để thỏa mãn khách chơi, gồm "Vịt" kiều và Tư Bản Đỏ. Mai
mốt vào rừng không còn nghe tiếng chim kêu vì bị săn bắn hết rồi, không
còn cọp gầm vì đã thành cao hổ cốt rồi, không còn rắn, rùa, baba, thỏ,
sóc, kỳ đà, kỳ nhông... Chúng đã vào bụng những người không tim cả rồi.
Thiên nhiên đã lập ra sự cân bằng sinh thái, có những con chim dọn rác,
có những con chim bắt sâu, giết hết chúng rồi, thì sâu bọ hàng tỷ con sẽ
tràn lan vào nhà. Bởi vậy, có những làng phải bỏ chạy vì nạn sâu róm,
mà không biết lý do là vì cả những con chim sâu bé nhỏ nhưng sung sức
như một đạo binh giết sâu đã bị biến thành thực phẩm cho những cái miệng
tham lam mất rồi. Có
những con rắn để bắt chuột làm hại cây cỏ, thì cũng bị lùa vào rọ cả
rồi. Cú mèo, dơi, những con vật có ích, cũng đã không còn thấy đâu nữa.
Những con ve ca hát cho rừng vui nay trở thành món nhậu đã đứa. Mấy con
người đi lùng ve sầu không cần biết rằng "17 năm trường, một kiếp ve",
những con ve sầu này phải núp dưới đất 17 năm để trồi lên có một mùa rồi
chết đi, họ cứ lùa, cứ vơ vét cho đầy túi tham, mặc các chú ve nghệ sĩ
kia chưa kịp làm công việc truyền giống. Tội
nghiệp cho đất nước Việt Nam, mai kia một số lớn rừng già sẽ biến thành
sa mạc, con cháu chúng ta không còn nghe đến tên thú rừng nữa. Chỉ vì
những Đại Gia, Tư Bản Đỏ và lũ Vịt Kiều không có tim mà chỉ có cái mồm,
cái bao tử, và cái ... cửa hậu! Chu tất Tiến.
Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh nghĩ gì về 30-4 Truyền Hình Hoa Thịnh Đốn thực hiện cuộc phỏng vấn: https://mail.google.com/mail/u/0/#search/may.javet%40bluewin.ch/14dfb291a88d8073?projector=1
CUỘC CHIẾN ĐẤU BI HÙNG của Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu Đào Vũ Anh Hùng Truờng thiếu sinh quân Việt Nam Bài
ca biệt ly của quân lực Việt Nam Cộng Hòa được diễn tả bằng những hành
động, những trận đánh ngoạn mục của người lính Việt Nam Cộng Hòa trong
trận thư hùng với các binh đoàn Cộng Sản lần cuối vào những giờ phút hấp
hối của miền Nam. Đó là những trận đánh cực cùng dũng cảm, bi thương,
hùng tráng và tuyệt vọng, trước sự chứng kiến của cả trăm ký giả, phóng
viên ngoại quốc, những nhà ngoại giao, nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu
quân sử ... Đó là Thiên Anh Hùng Ca bất khuất của một quân lực
trong suốt hơn hai mươi năm chống giữ và bảo vệ cái tiền đồn của thế
giới tự do trước làn sóng xâm lăng cộng sản. Thiên anh hùng ca bất hủ đã
được nhiều nhân chứng tôn vinh và ngưỡng phục. Sau cuộc tan hoang, miền
Nam Viêt Nam bị mất về tay cộng sản, nhiều người đã công khai nói lên
lòng cảm phục cùng sự thương tiếc cho một quân lực hùng mạnh và quả cảm
đã gánh chịu một kết thúc đau thương, ngập tràn uất hận. Ký giả Peter Kahn của đại nhật báo The Wall Street Journal, dưới cái tựa "Truy Điệu Nam Việt Nam" ngày 2-5-75, nghĩa là hai ngày sau khi Sài Gòn sụp đổ đã ngậm ngùi kết luận: "Nam
Việt Nam đã chống cự hữu hiệu trong 25 năm và không phải họ luôn luôn
được người Mỹ giúp đỡ. Tôi nghĩ không có quốc gia nào có thể chịu đựng
được một cuộc chiến dai dẳng và tàn khốc đến như vậy .... Rốt cuộc quân
lực ấy đã tài giỏi hơn sự ước lượng của mọi người. David
Halberstam, một ký giả Mỹ đầy thiên lệch khi nhận định về chiến tranh
Việt Nam, nhưng khi chứng kiến sự sụp đổ của miền Nam thì cũng phải phẫn
nộ thú nhận trên tờ Newsweek, " Tất cả những sự thất bại lịch sử và
những sự hèn nhát tồi tệ của biết bao nhà lãnh đạo Tây phương đều chồng
chất lên lưng những người lính Nam Việt Nam ... Thật là bất lương và bất
công ! Sự nhục nhã là của chúng ta chứ KHÔNG PHẢI LÀ CỦA QUÂN ĐỘI Việt
Nam Cộng Hòa!" Hầu hết các phóng viên báo chí, các ký giả
ngoại quốc trước đây từng công khai bênh vực và nghiêng hẳn về phe Việt
cộng, đã phản tỉnh đã xám hối khi chứng kiến cuộc kháng cự dũng mãnh,
hào hùng và bi thảm của những đơn vị quân đội ở lại chiến đấu cho đến
người lính cuối cùng, đến giọt máu cuối cùng. Piere Darcourt đã nồng
nhiệt ca tụng lòng dũng cảm của quân lực Việt Nam Cộng Hòa ở Xuân Lộc,
của một đơn vị Nhảy Dù ở Lăng Cha Cả, của anh em Biệt Kích 81 ở Bộ Tổng
Tham Mưu và dành sẵn một đoạn dài mô tả cuộc chống trả hiên ngang của
các Sinh Viên trường Võ Bị Đà Lạt trên các đường phố Sài Gòn. Người ta
đã nói rất nhiều đến những tấm gương tuẫn tiết của các vị Tướng anh
hùng, những cuộc tự sát tập thể của những người lính vô danh Việt Nam
Cộng Hòa không chịu đầu hàng kẻ thù, nói đến những kỳ tích chiến đấu của
những đơn vị Quân Lực miền Nam. Một trong những trận đánh anh
hùng ấy đã làm mủi lòng biết bao nhiêu người, đã gây xúc động biết bao
nhiêu con tim. Những giòng nước mắt đã dàn dụa đổ xuống khi chứng kiến
cuộc chống trả tuyệt vời và ngoạn mục có thể nói trên thế giới, không
một quân sử nước nào có thể có được. Đó là cuộc chống trả của
các THIẾU SINH QUÂN ở Vũng Tàu trong đêm 29 và gần trọn ngày 30-4-75,
khi cộng quân xâm nhập và chiếm đóng các vị trí trọng yếu trong Thị
Xã.Vũng Tàu coi như bỏ ngỏ và rơi vào tay cộng quân. Ngoại trừ một cứ
điểm duy nhất còn chống cự do những thiếu niên tuổi 12, 13 .... đến 17
tự lập phòng tuyến quyết tâm tử thủ. Cứ điểm đó là trường Thiếu Sinh
Quân Vũng Tàu và những chiến sỹ gan dạ anh hùng đó là những thiếu sinh
măng trẻ của trường.
Địch
đã tung hai tiểu đoàn xung kích bao vây cứ điểm cuối cùng này nhưng
chúng đã gặp phải một lực lượng vũ trang đáng kể hiên ngang đương đầu
với chúng. Cộng sản đã coi thường những chú lính sữa chưa bao giờ biết
mùi trận mạc. Chúng bắc loa kêu gọi các em đầu hàng và buông lời hăm doạ
... Tiếng loa vừa dứt, Viêt Cộng nhận ngay một tràng đại liên thay cho
câu trả lời, gọn gàng và cương quyết của gần 700 tay súng tí hon. Tiếp
theo là hàng trăm mũi súng nhắm thẳng vào bọn Việt cộng bên ngoài, phẫn
nộ lảy cò. Vài tên Bộ Đội bị đốn ngã ngay trong loạt đạn đầu tiên. Bọn
Viêt Cộng phải đứng khựng lại trước tinh thần quyết tử cuả 700 hậu duệ
anh hùng Trần Quốc Toản. Chúng không dám tấn công ngay vì các em quá nhỏ
và vì có sự hiện diện của đồng bào. Chúng lui ra xa tránh đạn, bắc loa
ra lệnh các em phải đầu hàng đúng 9:30 sáng hôm sau, ngày 30 tháng Tư.
Mặc
Việt cộng kêu gọi và đe doạ, Thiếu Sinh Quân vẫn kiên trì tử thủ,
khiêng chướng ngại vật làm lũy phòng ngự, tổ chức giao liên, tiếp tế đạn
dược, nước uống và lương khô, cứu thương và cứu hoả .... Anh lớn chỉ
huy các em nhỏ, áp dụng tuyệt vời những bài học quân sự và kỹ thuật tác
chiến đã được giảng dậy ở quân trường.
Đúng 9:30 sáng ngày 30-4.
Cộng quân ra lệnh gọi đầu hàng lần chót nhưng các chiến sỹ tí hon vẫn
kiên quyết kháng cự, trả lời chúng bằng những loạt đạn dữ dội hơn. VC
nổi cơn khát máu. Chúng khai hoả, mở cuộc tấn công ào ạt mong giải quyết
chiến trường nhanh chóng. Nhưng chúng phải lập tức dội ngược lại, không
ngờ sức chống cự quá mãnh liệt và hoả lực từ bên trong bắn ra vô cùng
chính xác vào những bia sống, những cái bia người "SINH BẮC TỬ NAM". Các
em chưa bao giờ được bắn, nay đã bắn với tất cả căm thù, mong giành lại
những gì sắp bị cướp mất.
Thiếu Sinh Quân có đầy đủ vũ khí cá
nhân và vũ khí cộng đồng. Ngoài ra còn có lợi điểm là các công sự trong
trường, vừa đánh vừa di chuyển, ẩn núp, trong khi bộ đội Việt cộng lớ
ngớ như bầy chuột chù ra ngoài ánh sáng. Lại có những thanh thiếu niên
và Quân Nhân vỡ ngũ bên ngoài hào hứng và kích động, tìm cách lẻn vào
tăng cường tay súng, nhập cuộc cùng các Thiếu Sinh Quân chiến đấu ngay
trong sân trường, đột kích, đánh bọc hậu bọn bộ đội khiến chúng nao núng
và hốt hoảng.
Việt cộng đã bắn sập một khoảng tường nhưng không
thể nào vượt qua được lưới đạn của các chiến sỹ nhỏ tuổi nhưng can
trường. Các em đã chiến đấu thật gan dạ, nhanh nhẹn, khôn ngoan, phối
hợp nhịp nhàng và KỶ LUẬT như những đơn vị tinh nhuệ, thiện chiến nhà
nghề. Đây là trận đánh thực sự đầu tiên và cũng là trận đánh cuối cùng
của các em còn đang dở dang khoá học. Trận đánh QUYẾT TỬ đã đi vào lịch
sử. Các Thiếu Sinh Quân đã chiến đấu không nao núng dù có nhiều em ngã
gục. Những đứa con bé bỏng của quê hương đã chết trong giờ phút cuối
cùng của miền Nam, khi tóc còn xanh, mộng đời chưa trọn. Đồng bào chứng
kiến cảnh bi thương này đã oà lên khóc. Có những bà mẹ kêu gào, lăn xả
vào cản ngăn họng súng bọn bộ đội để che chở cho những thiếu niên ở bên
trong.
Tiếng nổ, tiếng hò hét, tiếng kêu khóc, tiếng loa uy hiếp
của Việt cộng đã tạo nên một không khí chiến trường lạ lùng chưa từng
thấy .... Các Thiếu Sinh Quân chiến đấu với tất cả nhiệt tình và sinh
lực của tuổi trẻ hăng say hào hứng như đang tham dự một trò chơi lớn.
Cuộc chống cự kéo dài đến 3:00 chiều. Cho đến khi kho đạn dược đã cạn và
kho lương thực bị bốc cháy, các Thiếu Sinh Quân mới bằng lòng cho Việt
cộng thương thảo. Họ đòi hỏi Việt cộng chấp nhận một giờ ngưng bắn, sau
đó sẽ buông súng và mở cổng ...
Và các em đã dùng một giờ ngưng
bắn để thu dọn chiến trường, săn sóc đồng đội bị thương, gói liệm thi
hài những vị tiểu anh hùng đã gục ngã, và chuẩn bị làm lễ hạ kỳ. Họ
KHÔNG ĐỂ CHO BỌN cộng sản làm nhục lá cờ VÀNG BA SỌC ĐỎ, lá cờ biểu
tượng thiêng liêng gói ủ hồn dân tộc mà họ đã thề nguyền PHẢI THƯƠNG YÊU
và BẢO VỆ.
Có chừng hơn một Trung Đội Thiếu Sinh Quân đã tập họp
trước sân cờ, đứng trang nghiêm và thành kính nhìn lên lá Quốc Kỳ còn
nguyên vẹn màu tươi thắm bay phất phới trên nền mây ngọc bích. Hai Thiếu
Sinh Quân lớp 12 là Nguyễn Văn Minh và Nguyễn Văn Chung bước tới, đứng
nghiêm trước kỳ đài theo lễ nghi quân cách, dơ tay chào. Họ từ từ nắm
từng nấc giây, cho lá cờ hạ xuống thật chậm và từ tốn như cố kéo dài
giây phút thiêng liêng cảm động này, nước mắt đầm đìa.
Tất cả
Thiếu Sinh Quân từ trong các tầng lầu, từ các hố cá nhân, các giao thông
hào, sau những gốc cây, bờ tường, sau những mái nhà...., không ai bảo
ai, đồng loạt đứng bật dậy đồng thanh cất tiếng hát bài quốc ca. Gần 700
giọng hát hùng tráng cất lên, vang khắp sân trường. Bọn bộ đội nghe,
ngơ ngác không phản ứng. Tiếng hát phủ tràn trên tuyến địch vang đến tận
Bãi Dâu, đến tận Bến Đình............ Mọi người dân Vũng Tàu đều nghe
và rúng động. Tiếng hát bay ra biển khơi, bay lên trời cao, âm thanh
lồng lộng theo gió chiều, đất trời cũng ngẩn ngơ rớm lệ theo tiếng hát.
Các
Thiếu Sinh Quân đã làm lễ mai táng đất nước, đã TRANG NGHIÊM RỬA SẠCH
tấm bia DANH DỰ của Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, đã vuốt mắt cho Mẹ Việt
Nam yên nghỉ qua lễ hạ kỳ lần cuối chỉ một không hai này. Họ hát bằng
tiếng nấc thê lương và phẫn uất từ sâu thẳm trái tim, với những nghẹn
ngào cùng dàn dụa nước mắt. Đồng bào cùng dạt dào thương tủi và thổn
thức hát theo.
Thời gian như ngưng đọng lại trong giờ khắc thiêng
liêng và bi thảm, xúc động, cực cùng lẫm liệt đó. Cho đến bây giờ, 37
năm sau, nhiều người vẫn nghe văng vẳng trong sâu kín của buồng tim đã
thắt nghẹn, tiếng bi thương hùng tráng của các Thiếu Sinh Quân hát bài
Quốc Ca trên đất nước, trong ngày cuối cùng của Tháng Tư Đen, ngày oan
khiên định mệnh của dân tộc Việt
Đào Vũ Anh Hùng Texas, Hoa Kỳ 2012
Đào Vũ Anh Hùng
https://www.youtube.com/watch?v=gt2glkQYhq8 Phản động là gì? Ai mới thật sự là phản động? Gần đây khi lên Internet, tôi nhận thấy những người bị coi là phản động càng gia tăng. Và những người hễ mở miệng nói người khác phản động ngày một nhiều. Nhưng mà thực sự họ có hiểu ý nghĩa của chữ "phản động" là gì không? Theo wikipedia nghĩa đen, phản động là chống là sự thay đổi do tác động của nội lực hay ngoại lực khách quan. Nghĩa thông dụng là có tư tưởng lời nói hoặc hành động chống lại cách mạng, chống lại trào lưu, nhằm giữ lại một xã hội lạc hậu hoặc không còn hợp với thời đại. Hay hiểu một cách đơn giản thì "phản" có nghĩa là đi ngược lại, "động" có nghĩa là không đứng yên, vận động, chuyển động, thay đổi, phát triển, tiến bộ, vân vân. Vậy về mặt xã hội mà nói, thì có nghĩa là chống lại hoặc ngăn cản sự vận động, phát triển và tiến bộ xã hội. Có hai khái niệm mà nhiều người hiểu nhầm mà đánh đồng, đó là chống phá nhà nước và phản động. Tức là cứ chống phá nhà nước thì bị coi là phản động. Cái đó không hẳn đúng là ở chỗ: không phải lúc nào nhà nước và chính quyền cũng là đại diện cho chính nghĩa và sự tiến bộ. Đơn cử như chế độ phong kiến, vào giai đoạn suy vong của nó, thì chế độ phong kiến vẫn là nhà nước và chính quyền, nhưng nó không còn đại diện cho văn minh tiến bộ và lợi ích của nhân dân nữa. Vậy thì những người đứng lên chống phá chế độ phong kiến, đòi hỏi một xã hội dân chủ công bằng hơn, đâu có thể gọi là phản động? Thậm chí khi chế độ phong kiến sụp đổ, họ còn được gọi là những nhà canh tân, những nhà cách mạng, thí dụ như cụ Phan Bội Châu, cụ Phan Chu Trinh hay cụ Tôn Trung Sơn ở bên Trung Hoa. Vì vậy hai khái niệm chống phá nhà nước và phản động có sự khác biệt và chúng ta phải bóc tách nó ra để suy xét. Theo định nghĩa về phản động vừa nói, thì chúng ta có hai kiểu người phản động. Kiểu thứ nhất là những người vì lợi ích cá nhân, hoặc lợi ích phe nhóm mà bưng bít thông tin, kìm hãm sự phát triển của tập thể xã hội, nhằm điều hướng dư luận và trục lợi. Đó, như vậy các bạn hãy suy nghĩ thật kỹ nhé. Ai, những ai mới thật sự là phản động? Ai, những ai đang ngày đêm bưng bít thông tin, tức là, kìm hãm sự phát triển chung để trục lợi riêng? Điều thứ hai, là những người thấy chuyện bất công, trái pháp luật, trái đạo lý, mà không dám hoặc không muốn lên tiếng để bênh vực lẽ phải. Lên tiếng hay không là quyền của mỗi người, nhưng tôi mong các bạn hãy nhớ một điều, đó là: im lặng trước cái ác, chính là tiếp tay cho kẻ ác. Lấy ví dụ về vụ chặt cây xanh tại Hà Nội trong thời gian qua, khi chính quyền Hà Nội ra quyết định chặt hạ 6700 cây xanh trong khu vực thủ đô, đã có hàng trăm người dân đeo băng rôn, biểu ngữ, đồng phục, xuống đường tuần hành ca hát và hô vang những khẩu hiệu bảo vệ cây xanh và đòi hỏi sự minh bạch trong dự án này. Khi thấy cảnh tượng đó, có rất là nhiều người đã bĩu môi, suy nghĩ, hoặc nói thẳng ra là "bố cái bọn rảnh rỗi", "mẹ cái thằng phản động". Không! Tại sao họ lại là rảnh rỗi và phản động? Trong sự việc chặt cây lần này, theo quan điểm của tôi, thì chính quyền đã hoàn toàn sai. Chúng ta chưa xét tới việc chặt cây đó có cần thiết hay không, nhưng riêng cái cách tiến hành rất là vội vã, mập mờ, không hỏi ý kiến và không tôn trọng ý kiến người dân thì đã là sai rồi. Vậy thì việc mà người dân xuống đường tuần hành bảo vệ cây xanh và đòi hỏi minh bạch hóa là hoàn toàn chính đáng chứ. Trong khi họ đã chọn ngày nghỉ, để ít ảnh hưởng tới dân sinh nhất, họ cũng đã tổ chức một cách rất là chuyên nghiệp. Thậm chí là đã cắt cử những người chuyên biệt để đi nhặt rác, mà đoàn tuần hành để lại. Quan trọng nhất là thái độ của họ hết sức là ôn hòa. Những hoạt động như vậy sẽ giúp cho xã hội tiến bộ hơn, và tiếng nói của người dân có trọng lượng hơn. Có nghĩa là dân chủ hơn. Thế thì phải khích lệ họ chứ! Tại sao lại quy chụp cho họ là phản động? Chính những người làm khó họ mới là phản động! Hiện nay đa số những người gọi là phản động, thực chất đơn thuần là họ lên án những sự việc nhức nhối và bất công trong xã hội, và đòi hỏi một cách giải quyết công bằng dành cho những người trong cuộc. Lời lẽ của họ có thể hơi gay gắt, nhưng nếu như bạn đặt mình, hoặc là người thân của mình vướng phải những chuyện bất công như vậy, thì bạn sẽ thông cảm hơn đối với họ. Tôi mong mọi người hãy suy xét thật kỹ, trước khi gọi ai đó là phản động. Và cũng thật tỉnh táo và khách quan, để nhận biết ai mới là kẻ phản động thật sự. Hãy lên tiếng khi thấy bất công ngang trái. Đừng bàng quan trước nỗi đau của đồng bào. Chúng ta có quyền đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp hơn, cho bạn, cho tôi. Và quan trọng nhất là cho con em của chúng ta. Để kết thúc Video này, tôi xin được trích dẫn một câu nói nổi tiếng của Napoléon đại đế: "Thế giới phải chìm trong đau khổ, không phải bởi vì tội ác của những kẻ xấu, mà bởi sự im lặng của những người tốt". --Thành Lê https://www.youtube.com/watch?v=gt2glkQYhq8
Bên thắng cuộc Nguyễn Ngọc Ngạn Trong
đợt lưu diễn văn nghệ đầu năm nay ở vài thành phố bên Mỹ, trùng hợp có
một tờ tạp chí và một đài phát thanh hỏi tôi cùng một câu: Nhìn lại 4
thập niên vừa qua, 1975-2015, sự kiện gì đối với chú là quan trọng nhất? Câu này dễ trả lời! Thế giới biến đổi từng ngày, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Nhưng riêng đối với tôi thì biến cố lớn nhất trong 40 năm qua là sự tan rã của Liên Xô và hệ thống cộng sản toàn cầu. Nó
mở ra một kỷ nguyên hòa bình mới, kết thúc chiến tranh lạnh, giảm thiểu
tối đa các vũ khí chiến lược, tiết kiệm bao nhiêu tiền của và xương máu
mà nhân loại đã đổ ra từ ngày có phong trào cộng sản.
Cần
hình dung lại hàng triệu người đã chết thảm ở Siberia thời Stalin,
trong cải cách ruộng đất, và cách mạng văn hóa thời Mao Trạch Đông, rồi
cải cách ruộng đất và sửa sai thời Hồ Chí Minh trên đất Bắc, cũng như
đánh tư sản và tù cải tạo tại miền Nam sau 1975. Chưa kể chiến tranh
Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam và nhiều quốc gia khác trên thế giới.
Kiểm điểm lại những đau thương ngút trời gần một thế kỷ vừa qua, người
ta mới thấy hết được niềm hạnh phúc khi đế quốc cộng sản sụp đổ, mà sự sụp đổ ấy không do tác động trực tiếp của thế giới tự do, mà do chính nội bộ của đảng viên và của quần chúng các nước xã hội chủ nghĩa dấy lên. Theo tôi, đó là sự kiện vĩ đại nhất của nhân loại trong 4 thập niên vừa qua! Từ
ngày ra hải ngoại, tôi vẫn mang trong đầu một điều tiếc nuối: Việt Nam
Cộng Hòa là quốc gia cuối cùng trên thế giới bị lọt vào tay Cộng Sản. Giả
như đồng minh Hoa Kỳ không bỏ cuộc giữa đường, Miền Nam Việt Nam chỉ
cần cầm cự thêm vài năm nữa, chắc chắn tình hình đã đổi khác. Đến khi
cộng sản toàn cầu sụp đổ, tôi lại cho rằng, sự sụp đổ ấy bắt nguồn sâu
xa từ chiến tranh Việt Nam.
Tôi
tin như thế, nhưng dè dặt không dám viết ra vì sợ có người sẽ bảo là
tôi chủ quan. Mãi đến khoảng năm 2005, tôi tình cờ đọc được cuốn sách
của một tác giả người Mỹ, tôi mới cảm thấy an lòng và hết sức vui mừng
vì có người đồng ý với suy nghĩ của tôi. Tiếc
là giờ này tôi không có cuốn sách ấy trong tay, vì hôm đó trong khi chờ
chuyến bay ở phi trường, tôi tạt vào tiệm bách hóa Hudson News tính mua
đại một tờ tạp chí nào đó để lên máy bay xem cho qua thì giờ, thì thấy
có cuốn sách viết về Vietnam War nên vội lấy xuống. Tôi mới chỉ đọc được
2 trang của phần mở đầu thì chuyến bay thông báo boarding mà người xếp
hạng ở quầy tính tiền đông quá, tôi đành bỏ lại cuốn sách trên kệ. Ngồi trên phi cơ, tôi nhớ lại lập luận của tác giả cho rằng: Chiến
tranh Việt Nam là cuộc chạy đua võ trang, hay đúng hơn là cuộc chạy đua
tiêu tiền, giữa hai khối tư bản và cộng sản. Cuộc chạy đua ấy tuy kết
thúc dở dang vì Hoa Kỳ bỏ cuộc, nhưng cũng đủ để làm khối cộng sản kiệt
quệ về tài chánh, không vực dậy nổi, dẫn đến sự sụp đổ 15 năm sau! Điều
này tôi tin là đúng. Hồi mới sang Canada, năm 1979, tôi đọc một bài
viết trong tờ Financial, nói rằng: Chiến tranh Việt Nam đã làm đồng
dollar Mỹ mất giá và gây nên tình trạng lạm phát nặng nề. Lúc ấy tôi
nghĩ: Mỹ giàu như thế mà còn điêu đứng vì chiến tranh Việt Nam, thì
huống chi các nước cộng sản vốn quanh năm èo uột về kinh tế!
Quả thực đúng như vậy! Trong chiến tranh, người dân các nước Cộng Sản
tạm quên cái đói khổ. Nhưng hết chiến tranh rồi, cái sai của chế độ và
cái yếu của lãnh đạo tất nhiên phải lộ ra, không thể nào che đậy được.
Lấy lý do gì để giải thích với nhân dân, sau bao nhiêu năm nhịn ăn cung
ứng cho chiến trường, rồi bây giờ lại càng đói khổ hơn khi hòa bình trở
lại! Từ
những “bức xúc” thực tế ấy, lãnh đạo Cộng Sản bất đắc dĩ phải đưa ra
khẩu hiệu “đổi mới”, khởi đầu ngay tại Liên Xô từ năm 1985. Nói “bất đắc
dĩ” là bởi vì trong thế giới Cộng Sản, bất cứ ai đề xuất một ý tưởng
khác với những giáo điều cứng rắn của Đảng thì lập tức bị gán cho cái
tội “xét lại” hoặc “phản Đảng” và thường đưa đến hậu quả thân tàn ma
dại. Điều này chắc chắn ai cũng đã biết qua kinh nghiệm mấy chục năm cai
trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Đọc
Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên, Đèn Cù của Trần Đĩnh, Bên Thắng Cuộc
của Huy Đức v.v… chúng ta đã thấy được phần nào những thanh trừng nội
bộ rất cay đắng của Đảng Cộng Sản qua những vụ án mà họ gọi là “xét
lại”, chẳng hạn như vụ Hoàng Minh Chính. Hoàng Minh Chính là
một đảng viên kỳ cựu, hoạt động cùng thời với anh em Lê Đức Thọ. Năm
1945 ở Hà Nội, nhạc sĩ Văn Cao tham gia Việt Minh, công tác trong đội ám
sát. Chính Hoàng Minh Chính đã đưa súng cho Văn Cao đi giết những đảng
viên Quốc Dân Đảng bị Việt Minh vu cho tội thân Nhật. Hơn 30 năm sau,
Hoàng Minh Chính mới tỉnh ngộ, nhìn thấy nhu cầu phải cải tổ để cứu đất
nước. Nhưng ý kiến của ông đụng vào những bức tường bảo thủ kiên cố nên
ông bị truy bức, kéo theo bao nhiêu người khác mà phe bảo thủ muốn nhân
dịp này tiêu diệt. Kim
Ngọc, Bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú, thấy nông dân làm hợp tác xã không có
hiệu quả vì cha chung không ai khóc, cơm nhà chúa múa tối ngày, cứ rềnh
rang vác cuốc ra đồng đủ 8 tiếng rồi về, thu hoạch không năm nào đủ chỉ
tiêu. Ông mới nghĩ ra sáng kiến là cho nông dân làm khoán. Làm nhiều
ngày hay ít, chăm hay lười, không cần biết, miễn là nộp đủ số thóc quy
định! Sáng kiến này tuy thực tế và có lợi cho Nhà Nước nhưng bị coi là
đi lạc đường nên bí thư tỉnh ủy bị kỷ luật và cách chức! Bí thư tỉnh ủy
tất nhiên phải là một ủy viên trung ương Đảng, thế mà còn bị trừng phạt
vì một sáng kiến cá nhân, huống chi người dân thường, ai dám phát biểu ý
kiến! Vậy
mà sau 10 năm kết thúc chiến tranh, giữa lúc phe bảo thủ còn đang thống
trị toàn Đảng, thì Trường Chinh đã phải công khai hô hào đổi mới. Ai
cũng biết Trường Chinh là lãnh tụ cộng sản kỳ cựu bên cạnh Hồ Chí Minh,
một lý thuyết gia tiền phong của Đảng và là người chỉ đạo cuộc cải cách
ruộng đất đẫm máu tại Miền Bắc, giết hại biết bao nhiêu nông dân cũng
như đảng viên. Nói cách khác, Trường Chinh vẫn được coi là một thành trì
kiên cố nhất của Đảng. Thế mà chính Trường Chinh phải thay đổi lập
trường thì đủ biết hoàn cảnh Việt Nam sau chiến tranh thê lương như thế
nào! Trần Bạch Đằng viết trong bài “Dám Rẽ Ngoặt Trong Tư Duy” như sau: “Mùa
Thu năm 1985, thành quả của bao nhiêu năm chắt chiu của nước ta bỗng
chốc sụp đổ qua sai lầm trong điều chỉnh giá cả và đổi tiền. Thế là toàn
Đảng toàn dân “khởi đầu bằng sự khởi đầu”! Bác Trường Chinh tìm lối
thoát trong cảnh cực kỳ rối ren… Bác kiên trì sự nghiệp đổi mới, đổi mới
triệt để và toàn diện… Bác dũng cảm điều chỉnh lại tư tưởng của mình…”!
Nói “dũng cảm” bởi vì khi đề xuất ý kiến đổi mới tức là đụng chạm mạnh
đến những vùng đất cấm kinh niên của Đảng, những nhân sự suốt đời cố
chấp mà chỉ có người tầm cỡ như Trường Chinh, lúc ấy ngoài 70, mới dám
lên tiếng! Sau khi Trường Chinh mất, Trần Bạch Đằng viết:
“Thưa anh Năm Trường Chinh! Tiễn anh, chúng tôi ân hận vô cùng: Không
đổi mới nhanh như anh ao ước!… Tôi tin, nếu quả còn cuộc sống ở thế giới
khác sau khi người ta chết, thì những nạn nhân của cuộc cải cách ruộng
đất, cũng sẽ mở rộng vòng tay đón Bác Năm Trường Chinh…”. Ý
nói: Cuối đời Trường Chinh đã thấy cái sai của mình, xin các oan hồn bị
đấu tố trước đây, nếu gặp lại Trường Chinh ở thế giới bên kia, hãy tha
cho Trường Chinh, đừng xúm lại hỏi tội! (Ghi
chú: Trần Bạch Đằng nguyên là Bí thư Khu Ủy Sài Gòn – Gia Định. Trong
chiến dịch Mậu Thân 1968, Trần Bạch Đằng và Võ Văn Kiệt là tư lệnh tiền
phương, chỉ huy lực lượng Việt cộng đánh vào nội thành Sài Gòn).
“Đổi mới” thật ra là một bản tuyên ngôn đầu hàng tư bản! Bởi vì: Cốt
lõi của Cộng Sản là kinh tế chỉ huy, là mậu dịch quốc doanh, là kiểm tra
hộ khẩu, là hợp tác xã, là mỗi tháng xếp hàng lĩnh 16 ký gạo! Một khi
đã chuyển sang cơ chế thị trường tức là đã chào thua thế giới tự do rồi!
Kiệt quệ về kinh tế đã đành, người Cộng Sản còn mất hết niềm tin vào những lý tưởng mà họ được dạy dỗ trước đây.
Lùi lại hồi đầu thế kỷ thứ 20, phong trào Cộng Sản là một cái gì mới
mẻ, hấp dẫn rất nhiều người trí thức ở thành thị. Nó hấp dẫn bởi về mặt
lý thuyết, nó đề cao lý tưởng công bằng xã hội, xóa bỏ bất công bằng đấu
tranh giai cấp. Lúc ấy, quả thực tư bản còn quá nhiều khuyết điểm, chủ
nhân bóc lột công nhân, công đoàn chưa thành hình, chế độ lao động hà
khắc, không được luật lao động bảo vệ. Ở nông thôn thì phong kiến áp bức
đến tận cùng. Do thực tế ấy, người ta dễ dàng bị lôi cuốn theo Cộng Sản
dù chưa hiểu CS là gì. Đã thế, cộng sản lại ra đời đúng lúc phong trào
giải phóng các dân tộc bị trị lên cao trên toàn cầu, nhất là sau Đệ nhị
Thế chiến. Cộng Sản khôn khéo đem chiêu bài chống ngoại xâm để
lôi kéo quần chúng, điển hình là biết bao nhiêu người đã theo Hồ Chí
Minh, đâu phải vì thích Cộng Sản mà vì muốn đứng vào hàng ngũ đánh Pháp.
Đến khi Cộng Sản thắng rồi thì đã quá muộn, họ không rút chân được nữa!
Thế
giới tư bản thì càng ngày tự điều chỉnh để trở nên hoàn thiện, trong
khi cộng sản dừng chân tại chỗ, hết chiến tranh là lộ ra hết khuyết
điểm. Khi Liên Xô và Trung Cộng công khai thù nghịch nhau, khi Việt Cộng
xâm lăng Miên Cộng (Khờ-Me Đỏ), khi Trung Cộng dạy cho Việt Cộng một
bài học vào đầu năm 1979 – nghĩa là gà cùng một mẹ mà chém giết nhau
không nương tay – thì cái lý tưởng “thế giới đại đồng” và “chung sống
hòa bình” giữa các nước xã hội chủ nghĩa anh em còn ý nghĩa gì nữa!
Cứ nhìn Trung Cộng, người ta thấy ngay cái tình hữu nghị môi hở răng
lạnh của hai nước Cộng Sản nó cay đắng như thế nào! Lời dạy của Đảng trở
thành trò hề, làm thất vọng tất cả những ai từng tin vào chủ nghĩa
Mác-Lênin. Ý nghĩ giã từ chủ nghĩa xã hội vì vậy càng ngày càng lan rộng
trong đầu nhiều đảng viên, chỉ chờ cơ hội là bùng phát! Từ
khi các nước Đông Âu và nhất là Liên Xô sụp đổ, thế giới không còn ai
nhắc đến Cộng Sản nữa. (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại
vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Hai chữ
“Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ
vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ
tích, người bỏ Đảng mỗi ngày một đông. Trước mắt thế giới, kẻ thù mới
bây giờ là Terrorist, là ISIS, là những nhóm quá khích không nhân tính, chứ kẻ thù cũ là Cộng Sản giờ này là hết hẳn đất đứng. Dĩ
nhiên cũng còn vài nước vẫn bám lấy danh hiệu Cộng Sản nhưng thật ra họ
không còn mang chất cộng sản như xưa. Họ bám chỉ vì quyền lợi của đảng
phái, của phe nhóm mà họ phải bảo vệ mà thôi. Bắc Hàn và Cuba thì đói
khát quanh năm, không đáng bàn đến. Trung Cộng thì tư bản hóa trước cả
Việt Cộng. Cụ thể, ngày nay nếu phải đối phó với Trung Quốc thì hoàn
toàn không phải là đối phó với một nước cộng sản mà là một đế quốc có
chủ trương bá quyền. Việt Nam cũng thế! Giờ này người ta chống Việt
Nam không phải là chống một nước cộng sản mà là chống một chính quyền
độc tài, độc đảng, chà đạp nhân quyền giống như nhiều nước độc tài khác
trên thế giới. Trong
chế độ Cộng Sản đích thực, chỉ cần có vài mẫu ruộng đã ra pháp trường
đấu tố, chỉ cần làm chủ một cửa tiệm hạng trung đã bị đánh tư sản, hoặc
vào tù hoặc đi vùng kinh tế mới, chứ làm gì có những cán bộ đảng viên sở
hữu những dinh thự nguy nga và ôm hàng tỉ hàng triệu dollars như hiện
nay ở Việt Nam! Các cấp lãnh đạo Trung Quốc cũng thế! Có những quan chức
phải dành riêng ra hẳn một căn nhà mới đủ chỗ chứa vàng và tiền mặt thì
cộng sản ở điểm nào! Nói
tóm lại, trên thế giới ngày nay không còn nước nào áp dụng lý thuyết
Cộng Sản đúng nghĩa. Tất cả đều đã đầu hàng tư bản, chạy theo tư bản,
nhưng gắng gượng nên câu khẩu hiệu: “Áp dụng cơ chế thị trường theo định
hướng xã hội chủ nghĩa!” Họ ngượng ngùng nói thế khi chính họ cũng biết
rõ rằng chủ nghĩa xã hội không bao giờ có cơ chế thị trường! Tư bản
thúc đẩy sản xuất và cải thiện sản phẩm bằng tự do cạnh tranh! Cộng Sản
thúc đẩy sản xuất bằng tuyên truyền, bằng chỉ thị và bằng giấy biểu
dương! Khác nhau như nước với lửa, không thể kết hợp được. Cho
nên, như tôi đã nói ở trên, người cộng sản một khi đã áp dụng cơ chế
thị trường tức là đã bỏ cuộc, là giã từ hẳn chủ nghĩa của mình rồi! Chỉ
cần để ý một chút, chúng ta thấy ngay ngày nay họ không còn tự hào khoe
khoang về lý tưởng của họ như thuở trước. Những câu khẩu hiệu một thời
họ hãnh diện nêu cao như “Đảng ta là Đảng của giai cấp công nhân”, hoặc
“Chủ nghĩa xã hội là đỉnh cao trí tuệ loài người” giờ này chính họ đã
lặng lẽ xóa đi. Hai chữ “vô sản” là đặc trưng của chế độ, ngày nay cũng
đã biến mất! Đấu tranh giai cấp để tiến đến công bằng xã hội thì không
thể áp dụng được nữa bởi giai cấp giàu nhất bây giờ gồm toàn đảng viên!
Chả nhẽ họ tự đấu tố chính mình! Chẳng những thế, trong nước
đang có dư luận một ngày gần đây Đảng Cộng Sản sẽ đổi tên, bỏ hẳn hai
chữ “Cộng Sản” đã lỗi thời vì quá nhiều khuyết điểm! Nhưng dù có đổi tên
mà vẫn duy trì lề lối cũ, vẫn độc tài và thường xuyên vi phạm Hiến
Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc thì thế giới vẫn tiếp tục lên án và
người dân vẫn tiếp tục đấu tranh. Bởi mục tiêu tối hậu không phải chỉ
là xóa đi hai chữ Cộng Sản, mà là kiến tạo một quốc gia tự do, dân chủ
và phú cường, để Việt Nam có thể hãnh diện đứng ngang tầm với các nước
văn minh trên thế giới.
Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc
kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là
“bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ
thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì
thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”! Nguyễn Ngọc Ngạn Tháng 4/2015 Giá trị của VNCH Trần Trung Đạo
- ...Giá
trị của VNCH được xây bằng xương máu của bao nhiêu người và ngày nay
đã vượt qua khỏi vĩ tuyến 17 để trở thành ước vọng chung cho cả dân
tộc. Sau 40 năm, VNCH như một mạch nước chảy ngầm trong rặng núi, đau
đớn, vất vả, khó khăn nhưng không bao giờ ngừng chảy. Nếu ai cho tôi
khoác lác hãy gác qua bên mặc cảm Bắc Nam, định kiến xã hội, khuynh
hướng chính trị, đảng phái, tôn giáo, tả khuynh, hữu khuynh, thù hận
riêng tư và thậm chí che luôn bốn chữ Việt Nam Cộng hòa trên trang đầu
của Hiến pháp VNCH mà chỉ đọc một cách nghiêm chỉnh nội dung thôi, tôi
tin người đọc dù Nam hay Bắc, dù trong hay ngoài nước, sẽ công nhận đó
chính là mục tiêu mà dân tộc Việt Nam cần phải đạt đến...
*
Trong
suốt 60 năm từ 1954, bộ máy tuyên truyền của đảng đã không ngừng vẽ
trong nhận thức của bao nhiêu thế hệ Việt Nam một VNCH chẳng khác gì một
con ma, ghê sợ, hung dữ và tội lỗi nhất trong thế gian này. Suốt 60
năm qua, VNCH là hiện thân của thứ tội ác. Trong nhận thức không chỉ
tuổi trẻ Việt Nam sinh sau 1975 mà ngay cả các tầng lớp cán bộ, đảng
viên, nhà văn, nhà thơ đều được dạy để biết VNCH có ba đặc điểm lớn là
“tham nhũng”, “trấn áp” và “ôm chân đế quốc Mỹ”.
Trong tiểu luận “Khám nghiệm một hồn ma”
trên Talawas 8 năm trước người viết đã có dịp phân tích thể chế cộng
hòa tại miền Nam. Xin trích một phần bài viết đó ở đây để chia sẻ với
các độc giả chưa đọc.
Miền Nam trước 1975 có tham nhũng không? Chẳng những có mà còn vô cùng trầm trọng.
Miền Nam có đàn áp biểu tình, đối lập không? Có, không chỉ đàn áp một lần mà nhiều lần, không chỉ một năm mà nhiều năm.
Miền
Nam trước 1975 có sống bám vào viện trợ Mỹ không? Có, không chỉ 300
triệu dollars “viện trợ đặc biệt” như nhiều người hay nhắc mà nhiều tỉ
đô la.
Vâng,
tất cả điều đó đều có. Chế độ cộng hòa tại miền Nam Việt Nam ra đời và
lớn lên trong một hoàn cảnh chiến tranh tàn khốc, trong đó các nguyên
tắc dân chủ đã trở thành con dao hai lưỡi. Chính con dao dân chủ hai
lưỡi đó đã đâm vào thân thể của chế độ cộng hòa hàng trăm vết thương đau
đớn từ ngày mới ra đời cho đến gục xuống trong tức tưởi. Miền Nam có
tất cả sắc thái của một xã hội dân chủ đang từng bước đi lên. Dân chủ
không phải là lô độc đắc giúp một người trở nên giàu sang trong một sớm
một chiều mà là quá trình tích lũy vốn liếng từ những chắt chiu của mẹ,
tần tảo của cha, thăng trầm và thử thách của cả dân tộc.
Ngay
cả những quốc gia tiên tiến như Pháp, Mỹ, Nam Hàn cũng phải bước qua
con đường đầy máu nhuộm để có được nền dân chủ như hôm nay. VNCH cũng
vậy. Miền Nam có đàn áp chính trị nhưng cũng có đấu tranh chính trị, có
ông quan tham nhũng nhưng cũng có nhiều phong trào chống tham nhũng
hoạt động công khai, có ông tướng lạm quyền nhưng cũng có ông tướng
trong sạch, có nghị gà nghị gật nhưng cũng có những chính khách, dân
biểu, nghị sĩ đối lập chân chính. Như một viên ngọc nằm trong lòng lớp
rong rêu của vỏ con trai, trên tất cả, giá trị đích thực của VNCH không
nằm trong tham nhũng, trấn áp và đồng đô la Mỹ mà nằm trong Hiến pháp
VNCH đặt nền tảng trên một thể chế dân chủ do dân và vì dân.
Lời
mở đầu của Hiến pháp 1967 do chủ tịch Quốc hội Lập hiến Phan Khắc Sửu
ký ngày 18 tháng 3 năm 1967, xác định Việt Nam là một chế độ cộng hòa “Dân
chủ độc lập, thống nhất, lãnh thổ bất khả phân, chủ quyền thuộc về
toàn dân” phát xuất từ “Ý thức rằng sau bao năm ngoại thuộc, kế đến
lãnh thổ qua phân, độc tài và chiến tranh, dân tộc Việt Nam phải lãnh
lấy sứ mạng lịch sử, tiếp nối ý chí tự cường, đồng thời đón nhận những
tư tưởng tiến bộ để thiết lập một chánh thể cộng hòa của dân, do dân và
vì dân, nhằm mục đích đoàn kết dân tộc, thống nhất lãnh thổ, bảo đảm
Độc lập Tự do Dân chủ trong công bằng, bác ái cho các thế hệ hiện tại
và mai sau.”
Ngoài
phần mở đầu hùng hồn nêu trên, chuyên chở trong suốt 9 chương và 117
điều của Hiến pháp 1967 là nền tảng của chế độ cộng hòa, qua đó, quyền
lãnh đạo đất nước như chỉ rõ trong điều 3, được phân quyền rõ rệt: ”Ba
cơ quan lập pháp, hành pháp và tư pháp phải được phân nhiệm và phân
quyền rõ rệt. Sự hoạt động của ba cơ quan công quyền phải được phối hợp
và điều hòa để thực hiện trật tự xã hội và thịnh vượng chung trên căn
bản Tự do, Dân chủ và Công bằng xã hội”.
Phục
hưng VNCH không có nghĩa là phục hưng chính quyền miền Nam. Chính thể
không đồng nghĩa với một chính quyền và do đó không sống hay chết theo
một chính quyền. Giá trị của VNCH được xây bằng xương máu của bao nhiêu
người và ngày nay đã vượt qua khỏi vĩ tuyến 17 để trở thành ước vọng
chung cho cả dân tộc. Sau 40 năm, VNCH như một mạch nước chảy ngầm trong
rặng núi, đau đớn, vất vả, khó khăn nhưng không bao giờ ngừng chảy.
Nếu ai cho tôi khoác lác hãy gác qua bên mặc cảm Bắc Nam, định kiến xã
hội, khuynh hướng chính trị, đảng phái, tôn giáo, tả khuynh, hữu
khuynh, thù hận riêng tư và thậm chí che luôn bốn chữ Việt Nam Cộng hòa
trên trang đầu của Hiến pháp VNCH mà chỉ đọc một cách nghiêm chỉnh nội
dung thôi, tôi tin người đọc dù Nam hay Bắc, dù trong hay ngoài nước,
sẽ công nhận đó chính là mục tiêu mà dân tộc Việt Nam cần phải đạt đến.
Công nhận các giá trị được đề ra trong hiến pháp VNCH không có nghĩa
là đầu hàng, chiêu hồi. Không. Không ai có quyền chiêu hồi ai hay kêu
gọi ai đầu hàng. Đây là cuộc chiến mới, cuộc chiến giữa dân tộc và phản
dân tộc, giữa cộng hòa và cộng sản, giữa tự do và độc tài, giữa nhân
bản và toàn trị. Mỗi người Việt sẽ chọn một chỗ đứng cho chính mình phù
hợp với quyền lợi bản thân, gia đình, con cháu và sự sống còn của dân
tộc.
Hiến
pháp VNCH có thể chưa hoàn chỉnh nhưng là một văn kiện tham khảo cần
thiết để kiến tạo một Việt Nam dân chủ cường thịnh. Hạt giống do Phan
Chu Trinh, Bùi Quang Chiêu, Nguyễn Phan Long, Phan Văn Trường, Nguyễn An
Ninh và rất nhiều nhà cách mạng miền Nam khác gieo xuống hàng thế kỷ
trước đã mọc và lớn lên trong mưa bão. Hạt giống dân chủ khơi mầm tại
miền Nam cũng không chỉ bắt đầu sau khi đất nước bị chia đôi 1954 mà đã
có từ hàng trăm năm trước.
Lợi
dụng chính sách Nam kỳ tự trị của thực dân, các nhà cách mạng tại miền
Nam có cơ hội học hỏi và áp dụng phương pháp đấu tranh nghị trường,
tiếp cận các tư tưởng dân chủ Tây phương, mở mang dân trí làm nền tảng
cho chế độ cộng hòa sau này. Đó không phải là sản phẩm của Tây hay Mỹ
mà là vốn quý của dân tộc đã được đổi bằng máu, mồ hôi, nước mắt của
nhiều người. Đó không phải là tài sản của riêng miền Nam mà của tất cả
những người Việt cùng ôm ấp một ước mơ dân chủ. Những ai biết gạt bỏ
định kiến Bắc Nam, tháo gỡ lớp màn “căm thù Mỹ Ngụy” ra khỏi nhận thức,
sẽ thấy đó chính là hành trang cần thiết cho nỗ lực mưu cầu một xã hội
công bằng và tốt đẹp hơn cho các thế hệ mai sau. Không cần phải tìm
giải pháp từ Miến Điện, Nam Phi, Ai Cập, Libya hay tìm chân lý ở Anh, ở
Mỹ mà ngay ở đây, giữa lòng đất nước Việt Nam.
Phục
hưng VNCH không có nghĩa là phủ nhận công lao của những người đã hy
sinh trong chiến tranh chống thực dân Pháp. Như kẻ viết bài này đã nhấn
mạnh nhiều lần, cuộc chiến chống thực dân Pháp là cuộc chiến chính
nghĩa. Đó là cuộc đấu tranh đầy gian khổ nhưng rất anh hùng của một dân
tộc bị nô lệ đã đứng lên chống lại một thực dân tàn bạo. Việc tham gia
vào đảng phái, kể cả việc tham gia vào đảng Cộng sản của một số người
Việt Nam trong thời kỳ chống Pháp, chủ yếu là để được tổ chức hóa nhằm
mục đích hợp đồng chiến đấu, đạt đến chiến thắng dễ dàng hơn. Những
người Việt yêu nước thời đó chọn lựa đảng phái như chọn một chiếc phao
để đưa dân tộc sang bờ độc lập nhưng đối với đảng CS chiếc phao lại
chính là dân tộc.
Nhiều
người yêu nước chọn tham gia vào đảng CS nhưng bản thân đảng CS như
một tổ chức chính trị dựa trên ý thức hệ CS chưa bao giờ là một đảng
yêu nước. Những nông dân hiền hòa chất phác, những công nhân đầu tắt
mặt tối làm sao biết được con đường họ đi không dẫn đến độc lập, tự do,
hạnh phúc mà dẫn đến nghèo nàn, lạc hậu, độc tài và làm sao biết được
chiếc phao họ bám cũng là chiếc bẫy buộc chặt chẳng những cuộc đời họ
mà còn gây hệ lụy cho cả dân tộc đến ngày nay. Dù sao, người yêu nước
bằng tình yêu trong sáng, không đánh thuê, đánh mướn cho một chủ nghĩa,
một ý thức hệ ngoại lai vong bản hay cho một quyền lợi đế quốc nào sẽ
không bao giờ chết, không bao giờ bị lãng quên. Lịch sử sẽ đánh giá, tổ
quốc sẽ ghi công họ một cách công bằng.
Phục
hưng VNCH không có nghĩa là tái thực thi hiệp định Paris. Dân tộc Việt
Nam là một thực thể thống nhất và tất cả các hòa ước Patenôtre, hiệp
định Geneva hay hiệp định Paris đều là những chiếc còng của thực dân và
đế quốc áp đặt lên đầu lên cổ dân tộc Việt Nam trong giai đoạn Việt Nam
yếu kém và phân hóa. Trước 1975, trong đáy lòng của bất cứ một người
Việt yêu nước nào cũng mong một ngày dân tộc Việt Nam từ Ải Nam Quan đến
Mũi Cà Mau sẽ được đoàn viên trong tự do, dân chủ và thịnh vượng.
Tuy
nhiên, ngoài trừ lãnh đạo CSVN chủ trương CS hóa toàn cõi Việt Nam
bằng súng đạn của Nga, Tàu, không ai muốn đoàn viên phải trả bằng giá
của nhiều triệu sinh mạng người dân vô tội, đốt cháy một phần đất nước,
để lại một gia tài nghèo nàn lạc hậu cho con cháu. Hôm nay, dù không
tự mình chọn lựa, dân tộc Việt Nam cũng đã là một và không có một thế
lực nào làm Việt Nam phân ly lần nữa.
Lịch
sử Việt Nam như một dòng sông, có khi cuồn cuộn lúc âm thầm, có chỗ
sâu chỗ cạn nhưng chưa bao giờ ngưng chảy. Đó là sự thật. Khoảng thời
gian từ khi Mã Viện, danh tướng nhà Đông Hán, đánh bại Hai Bà Trưng
(năm 43) đến khi Lý Nam Đế đánh bại quân Lương Vũ Đế và dựng nước Vạn
Xuân (năm 543) là tròn 500 năm. Biết bao nhiêu lớp người đã sinh ra và
chết đi trong suốt 5 thế kỷ sống trong bóng tối nô lệ nhưng sức sống
Việt Nam vẫn tồn tại và lớn lên. Việt Nam là một trong số rất ít quốc
gia trên thế giới trong đó người dân gọi nhau bằng hai tiếng đồng bào
thân thương và trìu mến. Đối mặt với một kẻ thù đông hơn nhiều và mạnh
hơn nhiều, chưa bao giờ sức mạnh tổng hợp của 90 triệu người Việt trong
nước và 3 triệu người Việt ở hải ngoại cần thiết như hôm nay. Đảng CS
có 3 triệu đảng viên nhưng đa số trong số 3 triệu người này trong thực
tế cũng chỉ là nạn nhân của một tập đoàn lãnh đạo đảng tham quyền và
bán nước.
Chỉ có sức mạnh toàn dân tộc phát triển trên cơ chế
dân chủ tự do mới mong thắng được Trung Cộng và mọi kẻ thù có âm mưu
xâm lược Việt Nam. Tổ tiên Việt Nam đã làm được rồi các thế hệ Việt Nam
ngày nay cũng sẽ làm được.
Người
viết biết rằng, đối với một số người Việt đã bị bộ máy tuyên truyền
đầu độc quá lâu và các bạn trẻ bị nhào nặn hoàn toàn trong hệ thống
giáo dục một chiều CS, để có một nhận thức đúng về lịch sử là một quá
trình đấu tranh tư tưởng khó khăn.
Nếu
vậy, tạm gác qua chuyện thế kỷ trước mà hãy nhìn thẳng vào thực tế đất
nước sau 39 năm vẫn là một nước lạc hậu về mọi mặt từ kinh tế, chính
trị, quốc phòng và đời sống. Việt Nam còn thua xa những nước ở châu Phi
như Ghana, Sierra Leone, Namibia vì những quốc gia đó còn nghèo nhưng
hãnh diện vì chính phủ họ do nhân dân họ bầu lên. Nếu vậy, tạm gác qua
chuyện thế kỷ trước mà hãy nhìn vào cách giải quyết tranh chấp Hoàng Sa,
Trường Sa với Trung Cộng của lãnh đạo CSVN.
Ngoài những lời
phản đối đọc như kinh nhật tụng họ không có và cũng không thể có một
chọn lựa dứt khoát nào chỉ vì quyền lợi trước mắt của một nhóm người
lãnh đạo được đặt lên trên quyền lợi lâu dài của đất nước. Như người
viết đã trình bày trong bài trước, rồi mai đây, sau trận đánh ghen
HD-981, lãnh đạo CSVN lại lên đường sang Bắc Kinh triều cống, lại 16
chữ vàng, lại ca ngợi tình đồng chí, nghĩa anh em thắm thiết. Cơn hờn
giận giữa hai đảng CS theo thời gian có thể sẽ nguôi ngoai nhưng trên
các vùng biên giới, trong lòng biển Việt Nam, máu của ngư dân Việt Nam,
của người lính biển Việt Nam sẽ không ngừng chảy. Thảm trạng xã hội
Việt Nam hôm nay, những lạc hậu kinh tế hôm nay, những yếu kém về quốc
phòng hôm nay, những cô đơn trong bang giao quốc tế hôm nay là những
câu trả lời cho những ai còn do dự, còn một chút tin tưởng nào đó ở
lãnh đạo đảng CSVN.
Sau
hải chiến Hoàng Sa đầy hy sinh xương máu, VNCH lần nữa lại được lịch
sử giao trọng trách đòi lại Hoàng Sa, Trường Sa trong tay Trung Cộng.
Cuộc tranh đấu mới sẽ khó khăn nhưng là con đường đúng nhất của dân tộc
trong cùng hướng phát triển của nhân loại. Giống như hầu hết các nước
cựu CS ở Đông Âu và khối Liên Xô, thể chế Cộng Hòa là chọn lựa đương
nhiên và dứt khoát.
Các quốc gia sẽ bình đẳng trước công pháp
quốc tế. Những khẩu hiệu tuyên truyền rất sến như “16 chữ vàng”, “hữu
nghị Việt Trung” sẽ bị chôn sâu theo xác của ý thức hệ CS. Dân tộc Việt
Nam sẽ vượt qua những khó khăn để phát triển thành một quốc gia hiện
đại về cả kinh tế lẫn quốc phòng. Các nhà lãnh đạo VNCH trong cuộc đấu
tranh mới trên mặt trận ngoại giao sẽ hành xử xứng đáng với tư cách của
một cấp lãnh đạo chính danh, thay mặt cho một nước VNCH thống nhất,
dân chủ, độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và chắc chắn sẽ được sự
ủng hộ của đại đa số con người yêu chuộng tự do, hòa bình trên thế
giới. Giành lại Hoàng Sa và bảo vệ Trường Sa là một cuộc tranh đấu gian
nan, gai góc, bị chi phối bởi nhiều yếu tố khách quan và chủ quan,
nhưng chính nghĩa và chân lý cuối cùng sẽ thắng.
*
Trần Trung Đạo Phản Đối Ý Định Xiết Chặt Thêm Sự Kiểm Soát Tôn Giáo Ts. Nguyễn Đình Thắng Ngày 5 tháng 5, 2015 http://machsongmedia.com Trước
hạn chót là ngày hôm nay, 5 tháng 5, 2015, một số tổ chức tôn giáo độc
lập ở trong nước đã gửi bản góp ý cho Quốc Hội Việt Nam về dự thảo 4
của Luật Tín Ngưỡng và Tôn Giáo: Nó là bước lùi về quyền tự do tôn
giáo. Chúng ta ở hải ngoại cần dùng quốc tế vận để khuếch tán và
yểm trợ tiếng nói của họ. Và lúc này đang là thời điểm thuận lợi cho
cho việc này. Phái đoàn Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đang có mặt ở Việt
Nam, chuẩn bị cho cuộc đối thoại nhân quyền lần 19, sẽ diễn ra ngày 7
tháng 5 ở Hà Nội. Trong phái đoàn Bộ Ngoại Giao kỳ này có Ông David
Saperstein, Đại Sứ Lưu Động về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế. Chúng tôi đã kịp
chuyển cho phái đoàn Bộ Ngoại Giao các bản góp ý của nhiều tổ chức tôn
giáo ở trong nước cũng như bản dịch Anh ngữ toàn bộ dự thảo 4 của Luật
Tín Ngưỡng và Tôn Giáo. Chúng tôi cũng gởi bản góp ý của mình và 2 tổ
chức quốc tế cho họ. Như vậy, khi ngồi vào bàn họp vào ngày mốt ở Hà
Nội, phái đoàn Hoa Kỳ đã nắm vững nội dung của dự thảo luật cũng như
quan điểm của các tổ chức tôn giáo bị ảnh hưởng. Nếu Việt Nam đi lùi
Các
ý kiến đóng góp từ trong nước đều chỉ ra rằng dự thảo 4 của Luật Tín
Ngưỡng và Tôn Giáo vi phạm trầm trọng quyền tự do tôn giáo chiếu theo
tiêu chuẩn quốc tế, củng cố quan hệ xin-cho và là bước lùi so với tình
trạng hiện nay, vốn đã tồi tệ. Các ý kiến này đề nghị sửa đổi nhiều
điều khoản trong dự thảo và cũng có ý kiến yêu cầu huỷ luôn bản dự
thảo. Luật Tín Ngưỡng và Tôn Giáo trở thành thước đo thiện chí
của chế độ ở Việt Nam trong sự tôn trọng quyền tự do tôn giáo của người
dân. Trong trường hợp Quốc Hội Việt Nam không đáp ứng các ý kiến chính
đáng từ những tổ chức tôn giáo, và phái đoàn Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ trở
về "tay không" thì chúng ta sẽ có căn cứ vững chắc cho cuộc tổng vận
động sẽ diễn ra ngày 18 tháng 6 -- Ngày Vận Động Cho Việt Nam năm 2015.
Khi Hành Pháp bó tay thì Lập Pháp có lý do can thiệp. Trong ngày 18
tháng 6, các nhà tranh đấu đến từ khắp nẻo đường của đất nước Hoa Kỳ sẽ
đồng loạt vận động dân biểu và thượng nghị sĩ của mình để: (1)
Đòi hỏi Việt Nam phải chứng minh cải thiện tình trạng tự do tôn giáo
trước khi được hưởng các lợi ích về mậu dịch đến từ Hiệp Ước Đối Tác
Xuyên Thái Bình Dương (TPP); (2) Yêu cầu Bộ Ngoại Giao đưa Việt
Nam vào danh sách các quốc gia cần quan tâm đặc biệt (CPC) vì vi phạm
tự do tôn giáo một cách trầm trọng. Vì đoán trước diễn tiến,
chúng tôi đặt tự do tôn giáo làm trọng tâm cho cuộc tổng vận động này
và đã bắt đầu các bước chuẩn bị từ giữa năm ngoái. Trong tuần này, một
phái đoàn nhỏ đã bắt đầu cuộc vận động qua các buổi tiếp xúc ở Quốc
Hội. Chúng ta có triển vọng
Hiện
nay, một dự luật quan trọng làm tiền đề để hoàn tất đàm phán Hiệp Ước
Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Partnership, TPP) đang gặp
trở ngại ở Quốc Hội dù đã thông qua các ban tài chính ở Hạ Viện và
Thượng Viện: Đó là dự luật về Thẩm Quyền Phát Huy Mậu Dịch (Trade
Promotion Authority, hay TPA). TPA có thể sẽ thông qua Thượng
Viện trong tháng 5 nhưng đang gặp trở ngại ở Hạ Viện. Theo sự đếm phiếu
của văn phòng Chủ Tịch Hạ Viện, hiện nay không đủ phiếu để thông qua
TPA. Có khoảng 70 dân biểu Cộng Hoà và 150 dân biểu Dân Chủ chống lại
TPA, nghĩa là vượt đa số. Các cuộc tổng vận động của những phái đoàn
người Mỹ gốc Việt đến từ khắp đất nước Hoa Kỳ trong 2 năm trở lại đây
đã góp phần cho tình trạng này. Đó là nói về TPA. Số dân biểu
chống đối TPP có thể còn cao hơn nữa ở Hạ Viện. Và ở Thượng Viện thì
một số Thượng Nghị Sĩ đã hăm doạ dùng một số thủ tục đặc biệt để chặn
đứng nó. Điều này đặt Hành Pháp vào thế là phải thoả đáng một số
đòi hỏi của các dân biểu và thượng nghị sĩ, ở mức đủ để chuyển một số
phiếu từ chống thành thuận. Chúng ta phải tăng tối đa mức vận động và
đòi hỏi điều kiện nhân quyền cho Việt Nam là vậy. Tháng 6 là
thời điểm quyết định về TPA, TPP và CPC. Đó là lý do chúng tôi chọn 18
tháng 6 làm Ngày Tổng Vận Động Cho Việt Nam năm nay. Cuộc vận
động này sẽ yểm trợ cho tiếng nói của các giáo hội và tổ chức tôn giáo
độc lập ở Việt Nam trong nỗ lực đẩy lùi tính chuyên chế của chế độ đối
với các tôn giáo. Để ghi danh tham gia Ngày Vận Động Cho Việt Nam, xin liên lạc: http://www.cfdvn.org/?page_id=84 Bài liên quan: Các tổ chức tôn giáo trong nước cần lên tiếng (19/04/2015) http://machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=3025 Bản góp ý của BPSOS và một số tổ chức quốc tế: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/Main-points-from-BPSOS-VETO-and-CSW.pdf Bản góp ý của Khối Nhơn Sanh Cao Đài: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/Gop-y-cua-Khoi-Nhon-Sanh-04-26-15.pdf Bản góp ý của Giáo Phận Bắc Ninh: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/GP-Bac-Ninh-Gop-Y-LTNTG-4.pdf Bản góp ý của Giáo Phận Kontum: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/Go%C2%B4p-y%C2%B4-lu%C3%A2t-t%C3%B4n-gia%C2%B4o-GM-Hoang-Duc-Oanh.pdf Bản góp ý của Giáo Phận Vinh: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/Gop-Y-LTNTG-GP-Vinh.pdf Bản góp ý của Hội Đồng Giám Mục Công Giáo Việt Nam: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/Ban-g%C3%B3p-%C3%BD-Du-thao-4-HDGMVN.pdf Dự Thảo 4 Luật Tín Ngưỡng và Tôn Giáo -- Bản dịch Anh ngữ: http://dvov.org/wp-content/uploads/2014/07/Law-on-Religion-4th-draft-English-translation-rough.pdf
DI CHUC CUA VUA TRẦN NHÂN TÔNG Ngày
xuân, đọc lại một phiên bản của Di chúc vua Trần Nhân Tông, vẫn thường
thấy ở các di tích đền chùa, càng thấm thía lời dạy của bậc thánh nhân,
hết lòng vì lợi ích quốc gia, dân tộc. “… Không thôn tính được ta, thì gặm nhấm ta... Họ
gặm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ tổ đại
bàng thành cái tổ chim chích. Vậy nên các người phải nhớ lời ta dặn: Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác.Ta cũng để lại lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu”. Vua Trần Nhân Tông tên húy là Trần Khâm sinh ngày 11 tháng 11 năm Mậu Ngọ (tức ngày 7- 12- 1258) là
con trưởng của vua Trần Thánh Tông. Năm 16 tuổi, ông được lập làm Hoàng
thái tử. Năm 21 tuổi, lên ngôi Hoàng đế – là vị Hoàng đế thứ ba của nhà
Trần trị vì 15 năm và truyền ngôi cho con là Trần Anh Tông và lên làm
Thái thượng hoàng. Năm Kỷ Hợi (1299), ngài xuất giá tu hành ở cung Vũ Lâm (Ninh Bình), sau đó đến Yên Tử (Quảng Ninh) và thành lập thiền phái Trúc Lâm Yên Tử lấy đạo hiệu là Điếu Ngư Giác Hoàng. Ông qua đời ngày 3 tháng 11 năm Mậu Thân (tức ngày 16-12-1308) ở am Ngọa Vân núi Yên Tử, an táng ở Đức Lăng nay thuộc tỉnh Thái Bình. Trần
Nhân Tông là vị hoàng đế có học vấn uyên bác, là một trong những vị vua
anh minh nhất trong lịch sử, là người có công lớn đánh thắng quân
Nguyên Mông lần thứ hai năm 1285 và lần thứ ba năm 1287. Ông là một
trong những vị anh hùng dân tộc tiêu biểu nhất của Việt Nam, là người
lập ra Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử, được gọi là Phật Hoàng, là tổ thứ
nhất. Tượng của Trần Nhân Tông lớn nhất Việt Nam được đúc bằng đồng nặng
138 tấn cao 15 mét đặt trên đỉnh núi Yên Tử – Quảng Ninh ở độ cao trên
900 m so với mặt nước biển. Di
chúc của ông viết cách đây hơn 700 năm mà đến nay vẫn còn nguyên giá
trị. Dân tộc ta đời này qua đời khác đã thực hiện di chúc của ông “Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay kẻ khác”.
Posted on 25 Apr 2015
TOP
back to Audio FreeViet INDEX
|
...MORE COLLECTIONS
CORONAVIRUS collection THANK YOU VIETNAM VETERANS FLAG PARADE MAY 2018 Candlelight Vigil July 28-2018 Candlelight Vigil_Spokane 2018 Vietnam Freedom movement www.9binh.com-- Trung cộng tàn ác Kỹ Thuật Biểu Tình + Biểu Ngữ GIAI AO THOI SU:TS Nguyen Xuan Nghia Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá! VIETNAMESE HERITAGE DAY 2018 Proclamation 4-point, Spokane, WA 2018 Hữu Loan: cố thi sĩ bất khuất của Nhân Văn Giai Phẩm Freedom Flag Parade Spokane 5/20/2017 (2) VIETNAMESE HERITAGE DAY 2017 Slideshow: My Nation - Dat Nuoc Toi Vietnamese Heritage Day 2017, Spokane PROCLAMATION+Vietnamese Heritage Day 2017 GS Vũ Quý Kỳ: Cuộc Bầu cử Hoa Kỳ 2016 Trung cộng làm cá chết, biển độc Cố Gs Lưu Trung Khảo: Lạc Quan, Tin Tưởng và Hy Vọng PARADE + VIETNAMESE HERITAGE DAY 2016 PROCLAMATION 2016 --SPOKANE Trần Phong Vũ: Một chế độ bạo tàn, không tim óc 25 AUDIO NHẬN ĐỊNH VÀ CHÚC TẾT 2016 Gs Nguyễn Ngọc Bích: Chế độ đã đến ngày tàn! Gs Nguyễn Lý Tưởng: Cùng tắc biến, biến tắc thông Đức Giám Mục Nguyễn Văn Long: Hãy cùng nhau đứng lên đáp lời sông núi! Mặc Giao: Can trường cứu Nước cứu nhà! Nguyễn Tầm Thường: suy niệm & cầu nguyện AUDIO Hồi Ký, Bút Ký, Bình Luận Chữ và Nghĩa (Đoàn Thế Ngữ) 40 Năm: Lm Phan văn Lợi nghĩ gì? Gs Vũ Quý Kỳ: 30/4/75 Lesson GS Nguyễn Lý Tưởng: TS Roland Jacques & Quốc Ngữ THƯƠNG TIẾC VIỆT DZŨNG! Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện Collection 2_ Sinh Hoat Ca (32) Collection 1_ Sinh Hoat Ca (40) 28 AUDIO Quý Tỵ 2013 từ Hoa Kỳ 70 NĂM TÂN NHẠC MIỀN NAM (1930-2000) Công Giáo Miền Bắc chống nhà nước VC! Mãi mãi dòng thơ HOA ĐỊA NGỤC Tôi Phải Sống -- Hồi ký đời tù của Linh mục Nguyễn Hữu Lễ Tiến sĩ Nguyễn văn Lương: HẠN CHẾ DU LỊCH & GỞI TIỀN TỘI ÁC KINH KHỦNG của Đảng Cộng Sản Trung Quốc! Buồm cao ghi dấu can trường 4 cuốn Sách Pháp viết về 30-4-1975: Pierre Darcourt, Jean Lartéguy, Olivier Todd, Vanuxem VIỆT KHANG: Lòng nào làm ngơ trước NGOẠI XÂM? 33 BÀI NHẬN ĐỊNH & CHÚC TẾT ĐỒNG BÀO VIỆT NAM THÁI HÀ đấu tranh quyết liệt! LM Nguyễn văn Khải: giáo dân xông vào nơi hiểm nguy! TS Nguyễn Xuân Nghĩa: Giờ Giải Ảo + Bên Kia Màn Khói Ts Phan Văn Song: Tinh thần Đại Việt giữ nước và cứu nước Ts Nguyễn Đình Thắng: Muốn thay đổi, phải hành động!
|