Thơ: SAO ÐỂ CON CÁM ƠN MẸ TỪNG ẤY ?
Dẫu sao con vẫn xin cám ơn Mẹ
Ðã cho con may mắn được chào đời!
Nhưng sao Mẹ để con cám ơn từng ấy thôi,
Vì đã vội trao con cho người khác?
Chưa kịp thấy con, Mẹ liền giấu mặt,
Vứt con ngay bên ngưỡng cửa cuộc đời,
Không muốn con biết mình thuộc dòng máu ai,
Vội vàng phủi tay trước trách nhiệm đầy cao quý!
Con những tưởng mình được nghe tiếng thủ thỉ,
Ðược ôm lấy bầu sữa Mẹ ngọt ngào,
Làm cho trần đời chứng nghiệm được câu:
"Bên ráo con nằm, bên ướt để Mẹ"!
Con những tưởng đem tiếng cười thơ bé
Làm hồn sống cho mái ấm gia đình!
Tưởng mình là đóa hồng nhỏ xinh xinh,
Là mùa xuân, là màu nắng của Cha và Mẹ!
Con những tưởng rằng Mẹ sẽ kể lể
Về đứa con kháu khỉnh cho lối xóm họ hàng!
Sẽ hạnh phúc dù quần quật tháng năm,
Ðể con lớn lên trong cuộc đời tươi đẹp!
Con đã tưởng bản năng làm mẹ không thể nào tiêu diệt!
Tưởng lòng Mẹ bao la hơn biển Thái Bình!
Tưởng bàn tay Mẹ luôn nồng ấm, thắm xinh!
Tưởng trái tim Mẹ bao chứa cả trăng sao hoàn vũ!
Chẳng lẽ Mẹ để con gọi là bà chủ
Của một quán trọ con ở chín tháng mười ngày?
Chẳng lẽ người đời sẽ phải nói nay mai:
"Ðây là đứa bé vô phúc của một con mụ nào đó"?
Chẳng lẽ cặp mắt nai tơ, nho nhỏ
Phải đượm nét u uất suốt cuộc đời?
Và tình hiền mẫu là vốn liếng cho tương lai,
Chẳng lẽ Mẹ tước mất ngay khi con còn bé bỏng?
Chẳng lẽ Mẹ để con triền miên cuộc sống
Phải hứng chịu khinh khi, rẻ rúng của bạn bè?
Hay biết đâu sa phải bàn tay gớm ghê
Của một mẹ nuôi hoàn toàn thiếu tình hiền mẫu?
Rồi một mai đây, xét nghiệm dòng máu,
Nhìn khuôn mặt, mái tóc, làn môi,
Cặp mắt, sống mũi, vóc dáng, nụ cười,
Người ta sẽ bảo con giống ai, sẽ lấy ai đối chiếu?
Rằm tháng bảy mỗi năm, ngày Vu Lan báo hiếu,
Mẹ sẽ có ai dâng tặng hoa hồng?
Con biết tìm ai để khuây nỗi nhớ nhung,
Ðể tự hào có một Mẹ hiền khôn sánh?
Phải chăng con là cục nợ phải tránh?
Một thành viên không thể có mặt trong gia đình?
Một bước lỡ ngoài kế hoạch sản sinh?
Một cản trở trên con đường công danh, thăng tiến?
Phải chăng con là nguyên nhân gây tai tiếng,
Là thủ phạm, là nhân chứng chuyện chẳng lành?
Một vết nhục làm bại hoại thanh danh,
Phải tống cho mau, bởi giết thì thương, vương thì nặng?
Vậy Mẹ hãy cầu cho con thuyền yên biển lặng,
May mắn gặp được một mái ấm gia đình,
Có một người cha, một bà mẹ xứng danh.
Vì thiếu tình phụ mẫu, con không thể nào khôn lớn!
Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi,
Huế, Việt Nam
Posted on 10 May 2010
[
print ]
FreeVietNews