|
Tin Quảng Ngãi - Sau hơn một tháng bị Trung Cộng bắt giữ ở đảo{nl} Phú Lâm, hôm 29 tháng 4 vừa qua, ngư dân Tiêu Viết Là cùng với 22 {nl}thuyền viên thuộc tỉnh Quảng ngãi cuối cùng đã trở về đến nhà, mang {nl}theo mình bao ấn tượng kinh hoàng của gần 45 ngày bị giam giữ. Cho đến {nl}tận lúc này, ngư dân Tiêu Viết Là 49 tuổi, thuyền trưởng tàu đánh cá {nl}vẫn nhớ như in cái ngày ông bị bắt khi đang đánh cá ở khu vực quần đảo {nl}Hoàng Sa. Ðó là vào ngày 21 tháng 3. Ông Tiêu Viết Là kể lại rằng chúng{nl} đã bắt ông lúc 10 giờ trưa mùng 6 âm lịch. Có 12 người đang ngủ say mê{nl} thì tàu của Trung cộng ập tới lôi họ dậy, nó thu hết đồ đạc rồi nó {nl}trói tay bịt mắt lại rồi dắt về Phú Lâm. Ông cho biết tàu kiểm ngư Trung{nl} Cộng mang số hiệu 309 đã ập đến và bắt các ngư dân Việt nam. Cũng bởi {nl}vì ngủ rất say sau một đêm làm việc vất vả, các ngư dân đã không kịp {nl}trở tay. Không lâu sau khi chiếc tàu của ông Là bị bắt, đến ngày 14 {nl}tháng 4, một tàu khác cũng của ngư dân Quảng Ngãi do ông Mai Phụng Lưu {nl}là chủ tàu cùng 11 ngư dân khác cũng bị Trung Cộng bắt và đưa về đảo {nl}này. Trong suốt gần 1 tháng trời cầm tù ở đảo Phú Lâm, các ngư dân Việt{nl} nam đã bị đối xử tàn tệ. Phía Trung Cộng chỉ cho các ngư dân ăn cơm {nl}với muối và đu đủ sống, thậm chí bữa ăn cũng không đủ no. Ngư dân vốn {nl}phải ăn nhiều mới đủ sức để đi biển, giờ phải chịu ăn thiếu thốn, mỗi {nl}ngày 2 bữa. Ông Là kể lại ai về cũng sụt cân, rồi muỗi cắn cực khổ lắm.{nl} Binh sĩ Trung cộng thẩm vấn những ngư dân và cho rằng nhà nước Cộng {nl}sản Việt Nam đã cấp dầu cấp súng để các ngư dân ra đánh cá ở khu vực {nl}đảo Hoàng sa. Ngư dân Tiêu Viết Là thật thà nói ông đi biển tự túc và {nl}cũng không có trang bị súng ống gì cả.
Phía Trung Cộng còn bắt những thuyền trưởng phải nộp 70,000 {nl}nhân dân tệ, tương đương khoảng 80 triệu đồng Việt nam tức khoảng 10,000{nl} mỹ kim, một khoản tiền mà ông không thể nào có bởi vì toàn bộ tiền tài{nl} sản mà ông có là con tàu và các máy móc trên tàu đã bị Trung Cộng tịch{nl} thu trị giá khoảng 300 triệu đồng cũng đều là tiền đi vay mượn của {nl}ngân hàng và bà con. Vài ngày trước khi được thả cho về, vào một buổi {nl}chiều tối, quân lính Trung Cộng đã dắt ông ra tàu và đánh cho ông một {nl}bữa thừa sống thiếu chết. Chúng không nói nguyên nhân gì hết mà chỉ {nl}đánh đá thậm tệ. Ông Là được thả ngày 27 tháng 4 mà không phải trả tiền{nl} chuộc. Một điều mà đến giờ ông cũng không biết nguyên nhân tại sao. Sau{nl} khi về đến nhà, bà con lối xóm đến thăm hỏi, mỗi người quyên góp cho {nl}ông một ít tiền để ông đi khám bệnh, chụp siêu âm và mua thuốc. Ông nói{nl} đã đỡ hơn nhưng đầu vẫn còn đau do bị đánh. Bác sĩ hẹn nếu không đỡ {nl}thì phải chụp quang tuyến, nhưng ông không biết lấy đâu ra tiền mà chữa{nl} trị. Ðây đã là lần thứ 4 ngư dân Tiêu Viết Là bị phía Trung Cộng bắt {nl}giữ kể từ năm 2007 đến giờ. Cả 4 lần bắt giữ, ông đều bị tịch thu hết {nl}tài sản. Có hai lần ông được trả lại chiếc tàu không để trở về quê {nl}hương. Ông cho biết tính đến giờ món nợ tổng cộng mà ông phải trả cho {nl}nhà nước và bà con đã lên đến hơn 700 triệu đồng. Theo thống kê của Bộ {nl}chỉ huy bộ đội biên phòng Quảng ngãi, chỉ riêng năm 2009, phía Trung {nl}Cộng đã bắt giữ 17 tàu cá với khoảng 210 ngư dân huyện đảo Lý sơn và {nl}huyện Bình Sơn tỉnh Quảng Ngãi.
Theo lời phó chủ tịch ủy ban nhân dân xã Bình Châu nói lâu nay {nl} nhiều tàu cá xa bờ của địa phương vẫn bị phía Trung Cộng và các nước {nl}bắt giữ và đòi tiền phạt, trung bình khoảng 150 triệu đồng một tàu. Sau{nl} khi gia đình các ngư dân nộp phạt, phía Trung Cộng tịch thu hết máy {nl}dò, máy định vị, máy liên lạc Icom, tịch thu hết thủy sản rồi mới thả {nl}người về. Hầu hết chủ tàu sau khi bị lực lượng tuần tra Trung Cộng thả {nl}về đều lâm vào cảnh nợ nần từ 200 đến 500 triệu đồng. Chính bản thân {nl}ông Là giờ đây khi đã trở về địa phương với thương tích đầy mình do bị {nl}tra tấn, không thể ra biển vào lúc này, cũng không biết làm thế nào để {nl}trả nợ và có tiền để nuôi gia đình gồm vợ và 4 con. Ông chỉ mong muốn {nl}nhà nước quan tâm giúp đỡ phần nào cho hoàn cảnh đặc biệt của mình, {nl}nhưng nhà nước chỉ hỗ trợ cho một số tiền rất nhỏ là 2 triệu đồng một {nl}người và 15 ký gạo một khẩu trong vòng 2 tháng với tàu bị bắt và 1 {nl}tháng với tàu bị đâm chìm. Ðó là trên giấy tờ, còn ông Là nói cho đến {nl}nay mặc dù đồn biên phòng đã gửi người đến nhà hỏi thăm nhưng ông vẫn {nl}chưa nhận được đồng trợ giúp nào. Cán bộ xã thì nói ngân sách địa {nl}phương thì không thể nào hỗ trợ được, còn chờ trên trung ương thì không{nl} biết bao giờ mới được hỗ trợ.
Trong khi đó bản thân những ngư dân thì việc ra khơi đánh cá {nl}là công việc cả đời mà họ không thể bỏ. Giờ đây khi ngư trường ven bờ đã{nl} cạn kiệt, các ngư dân Quảng ngãi phải đi đánh bắt xa bờ và phần lớn là{nl} ở khu vực quần đảo Hoàng Sa. Ông Là cho biết, nếu xoay được tiền, ông {nl}sẽ lại tiếp tục đánh bắt xa bờ, và ông sẽ tiếp tục lén lút mà ra đó {nl}đánh bắt dù biết rằng có thể bị bắt thêm một lần nữa, dù vùng biển đó {nl}vẫn thuộc chủ quyền của Việt Nam.(SBTN)
{nl}{nl}