{nl} HÀ NỘI - Tối Chủ nhật 7/3/2010, đường phố Hà Nội ồn ào, náo {nl}nhiệt. Người người vội vã, những quầy bán hoa tươi nhộn nhịp, các hàng {nl}lưu niệm đông đúc... dường như cả thành phố tấp nập bất chấp những khó {nl}khăn của thị trường, của cuộc sống để mừng ngày Quốc tế Phụ nữ - 8/3.
Chúng{nl} tôi, mấy giáo dân, sau khi đi thăm người thân trong Bệnh viện Bạch Mai,{nl} ngồi trong một quán cafe nhìn dòng người hối hả xuôi ngược mà thấy vui {nl}vui. Thì ra, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, con người vẫn nghĩ tới {nl}con người thật nhiều và dành cho nửa nhân loại những điều tốt đẹp nhất.
|
Công Nhân, một tín hữu Kitô mới trở về {nl}nhà của mình |
Viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạcMấy{nl} anh em ngồi nói chuyện về giáo lý, giáo luật như lệ thường khi gặp {nl}nhau. Bỗng như một sự vô tình cùng nhau nói đến lời kinh “
Thương {nl}người có mười bốn mối”, một bạn trẻ đọc “
Thương xác bảy mối:... {nl}thứ bốn viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc...” đọc đến đây, một anh bạn {nl}chợt lên tiếng: “
Chúng ta vừa đi thăm kẻ liệt, nhưng kẻ tù rạc thì {nl}chưa, chúng ta đã thăm nhiều kẻ ốm đau, giúp đỡ một số người đói rách, {nl}nhưng đúng là chưa bao giờ đến thăm những kẻ đã và đang ở tù, hình như {nl}chúng ta quên mất họ là một trong những thành phần chúng ta cần quan tâm”.{nl} Một người tiếp lời: “
Thăm kẻ liệt thì còn được, thăm tù nhân thì coi{nl} chừng nhà nước lại coi là... liên quan chính trị đấy”.
Một {nl}người lên tiếng: “
Tại sao lại sợ là liên quan nào, chúng ta chỉ đến {nl}thăm họ trong cảnh tù đày, khổ sở vì những lý do cụ thể là con người, {nl}còn việc họ ở tù vì sao, đó là việc của chính quyền với bản thân họ. Ai {nl}làm, người đó chịu chấp nhận, không có luật pháp nào cấm thăm kẻ tù đày,{nl} không luật pháp nào cấm được tình yêu thương, nếu tám giáo dân Thái Hà {nl}“được” đi tù thì hôm nay tớ đi thăm ngay”. Mọi người đều tán{nl} thành điều đó, và cùng nghĩ tới Lê Thị Công Nhân, một Kitô hữu mới ra {nl}khỏi nhà tù để về với cuộc sống đời thường sau 24 tiếng. Hẳn giờ này, cô{nl} ấy còn chịu nhiều những choáng váng, đau khổ và áp lực của ba năm cách {nl}biệt với cuộc sống xã hội. Tất cả mọi người nhất trí đến thăm cô ấy nhân{nl} ngày phụ nữ 8/3, ngày mà mọi phụ nữ đều đáng được tôn vinh. Gọi chiếc {nl}taxi bên đường, ghé qua hàng bán hoa tươi mua một bó, chúng tôi cùng {nl}nhau lên đường.
Cuộc viếng thăm không hẹn trướcChiếc{nl} taxi đưa chúng tôi vòng lượn hỏi thăm nhà mất chừng nửa tiếng. Một {nl}người làm nghề “xe ôm” hỏi: “
Các anh đi thăm cô gì mới ra tù phải {nl}không? Phải đi vào ngõ 4 đường Phương Mai”. Cũng buồn cười cái anh {nl}xe ôm, đi tù về thì đâu chỉ có một người, nhưng anh ta đã chỉ đúng chỗ. {nl}Chiếc taxi đưa chúng tôi vào một ngõ, khi chiếc xe dừng lại, ngạc nhiên {nl}thấy Lê Thị Công Nhân đang ở đó, tay cầm mấy chiếc mắc áo trong tay.
Chúng{nl} tôi xuống xe, một bạn trẻ ôm bó hoa trên tay và cùng tới chào hỏi. Lê {nl}Thị Công Nhân ngạc nhiên: “
Chào các anh, em chưa gặp các anh bao giờ”.{nl} Cũng đúng thôi, đã gặp nhau bao giờ mà quen được. Chúng tôi trả lời: “
Chào{nl} em, chúng tôi là những tín hữu Kitô, ngày hôm nay, đến chúc mừng em và {nl}thăm em khi nghe tin em vừa mới được ra tù”. Cô nở nụ cười mời chúng{nl} tôi về nhà.
Con ngõ nhỏ, hơi tối dẫn chúng tôi đến khu tập thể, {nl}Công Nhân nói: “
Ngõ tuy tối nhưng không đáng sợ”, qua dãy sân {nl}trước nhà tập thể, mấy anh em chúng tôi cùng nhau bước lên cầu thang, {nl}ngoài sân, một phụ nữ mặc áo đỏ, đội mũ bảo hiểm đang ngồi trên xe bấm {nl}điện thoại gọi đi đâu đó, Công Nhân nói: “
Những người này ở vòng {nl}trong, là phụ nữ, còn nam giới thì ở vòng ngoài, chắc họ sắp đổi gác”.{nl}
Qua hai lần cửa, chúng tôi bước vào căn hộ của gia đình Công {nl}Nhân nằm ở cuối tầng 3 khu tập thể, một căn hộ nhỏ nhắn và xinh xắn. Một{nl} chiếc bàn giữa hai bên là chiếc ghế ngồi kê đệm. Trên tường nhà có {nl}Thánh giá mang tượng Chúa Giêsu và những câu Kinh Thánh được trích ra. {nl}Chúng tôi ngồi yên vị và bắt đầu cuộc nói chuyện.
Cuộc viếng thăm{nl} khá bất ngờ, chủ và khách đều mới mẻ, tôi giới thiệu: “
Chúng tôi, {nl}những tín hữu Kitô, được tin em vừa ra khỏi nhà tù, chúng tôi đến thăm {nl}em nhân ngày Phụ nữ 8/3 và chúc mừng em đã ra khỏi nhà tù, cách biệt với{nl} xã hội để trở lại cuộc sống bình thường”.
Bác Trần Thị Lệ {nl}khá ngỡ ngàng khi thấy Công Nhân đưa chúng tôi vào nhà, những người {nl}khách không được mời và cũng chưa quen biết. Nhưng dường như sự cảnh {nl}giác biến mất, những nụ cười luôn nở trên môi khi biết chúng tôi là {nl}những Kitô hữu.
Buổi nói chuyện không dài, chúng tôi chúc mừng em{nl} được ra khỏi nhà tù về với gia đình, về với cuộc sống thường ngày của {nl}em. Lê Thị Công Nhân kể cho chúng tôi về những ngày tháng, những cảm xúc{nl} của em khi ở trong tù, khi được trở về với cộng đồng, với gia đình và {nl}em khẳng định rằng: “
em không chấp nhận bản án, nghĩa là cái đuôi {nl}đằng sau là 3 năm quản chế không có giá trị gì với em”.
|
Cuộc viếng thăm không hẹn trước tại ngôi {nl}nhà nhỏ của cô |
Chúa là người Cha, người {nl}Thầy và là người bạn đồng hành cùng emKể về nỗi sợ hãi khi {nl}sống trong nhà tù suốt ba năm, cô nói: “
Những năm tháng trong tù, có {nl}những khó khăn khi cô đơn, khi ốm đau... tất cả em dần dần đều quen {nl}nhưng không tạo cho em nỗi sợ hãi.
Nhưng em đã có lần trải qua {nl}nỗi sợ thật sự, đó là khi truyền hình liên tục đưa tin về câu nói của {nl}Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt, TV đưa đi đưa lại nhiều lần trong {nl}các chương trình thời sự, chương trình vì an ninh, cả buồng tù hơn 60 {nl}chục con người bắt đầu lên đồng, gào rú đòi đập chết cái lũ ấy đi, đòi {nl}chém đòi giết mà trong phòng tù đó, chỉ mỗi mình em là công khai xưng {nl}rằng mình là Kitô hữu... em thấy thực sự sợ hãi và báo với quản lý buồng{nl} giam. Tuy em chưa được nghe chính thức câu nói đó, nhưng em tin là {nl}không phải như thế, em đã có cách xem TV và đọc báo của em, em hiểu {nl}rằng, có một sự thật như thế nào đó chưa biết, nhưng không phải là sự {nl}thật này.” Và cô kết luận: “
Cái đáng sợ chính là sự ngu dốt của {nl}con người, nó có thể biến người ta trở thành những con người mất kiểm {nl}soát hành vi”.Câu chuyện của chúng tôi có khi bị ngắt quãng {nl}bởi sự xúc động của cô, mắt ngấn lệ khi nói về những điều cô thao thức, {nl}những suy nghĩ về thế sự, về thời cuộc...
Ðể vượt qua ba năm tù {nl}tội với một phụ nữ là điều không hề đơn giản như những người chưa trải {nl}qua có thể nghĩ. Tuy nhiên, Lê Thị Công Nhân nói:
“Ðể vượt qua ba năm{nl} trong nhà tù, em chỉ có mỗi cuốn Kinh Thánh, trang cuối cùng em đọc {nl}xong lần thứ nhất là đêm trước ngày em ra tòa Phúc thẩm. Ba năm trong {nl}tù, Chúa vừa là người bạn, là người Cha, là người Thầy của em, nâng đỡ, {nl}dìu dắt em vượt qua tất cả. Em mới về chưa thể cập nhật được thông tin, {nl}nhưng ở trong tù, em thấy trên TV những người giáo dân Thái Hà ra trước {nl}vành móng ngựa mặc rất đẹp, áo dài đỏ, áo vét... đó là điều để lại ấn {nl}tượng trong em ”. Em tỏ ý nói rằng, khi nghe được có những cuộc đi {nl}bộ hàng chục km của giáo dân đến trước phiên tòa, rực rỡ với cành thiên {nl}tuếem rất tiếc không được hòa chung vào dòng người đó, vì em nhỏ bé nên {nl}chắc chắn em sẽ đi hàng đầu.
Tôi nói với cô rằng: “
Tôi không {nl}phải là người có thể hoạt động chính trị hay có khả năng làm chính trị, {nl}chỉ đơn giản là một tín hữu Kitô, hôm nay đến thăm em vì chúng ta là {nl}Kitô hữu, nhưng những câu chuyện em kể đã để lại cho chúng tôi thêm một {nl}lần xác tín, một niềm tin được tăng thêm. Khi chúng ta có Thiên Chúa là {nl}đấng tối cao, đấng soi sáng và dẫn đường làm Thầy, làm Cha và làm Bạn {nl}của chúng ta, chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào Chúa muốn”.
Chia{nl} tay Lê Thị Công Nhân và gia đình cô, chúng tôi ấn tượng mãi về một cô {nl}gái, một con người nhỏ nhắn về hình thể, một con người yếu đuối về thể {nl}xác, nhưng có một tinh thần thép và một sự hiểu biết, lòng bao dung rộng{nl} lớn.
Chúng tôi tin cô sẽ vượt qua tất cả, vì trong cô có một {nl}niềm tin – Một Ðức Tin, cô chữa lại.
Hà Nội ngoài kia vẫn dập {nl}dìu những chiếc xe với những bó hoa lớn, những hàng quán vẫn tấp nập... {nl}Chúng tôi ra về từ một ngõ nhỏ dưới trời lấp phất mưa xuân.
(Nguồn:{nl} nuvuongcongly.net){nl}