Cách đây 4 năm, ngày 8/4/ 2006, một phong trào đấu tranh dân chủ cho Việt Nam đã ra đời, mang tên Khối 8406, mà linh mục Nguyễn Văn Lý là một trong những người sáng lập.
Phỏng vấn luật sư Lê Thị Công Nhân
(14:34)
07/04/2010 by Thanh Phương Ban đầu có 118 thành viên, khối 8406 đã nhanh chóng nhận được sự ủng hộ và tham gia của hàng chục ngàn người trong nước lẫn hải ngoại, trong số này có luật sư Lê Thị Công Nhân, nhà bất đồng chính kiến vừa mãn hạn tù 3 năm và nay đang trong thời gian bị quản thúc 3 năm. Hôm nay, chúng tôi xin mời quý nghe phần phỏng vấn với luật sư LS Lê Thị Công Nhân:
RFI : RFI Việt ngữ xin kính chào chị Lê Thị Công Nhân. Thưa chị, hôm nay chúng tôi muốn nói chuyện với chị qua điện thoại nhân dịp kỷ niệm 4 năm ngày thành lập Khối 8406, coi như phong trào đầu tiên được hình thành một cách có tổ chức để đấu tranh một cách bất bạo động cho dân chủ ở Việt Nam. Nhưng trước khi nói về phong trào này thì hiện nay là chị vẫn tiếp tục thi hành án quản chế trong 3 năm sau khi mãn hạn tù, thế thì cuộc sống hiện nay của chị như thế nào?
LS Lê Thị Công Nhân : Chào quý vị. Sau khi ra tù thì thực ra cái án quản chế 3 năm này đối với tôi nó cũng không phải là quá quan trọng là bởi vì trước khi tôi bị bắt và bị đi tù một cách chính thức, tôi cũng đã bị quản chế một cách không chính thức.
Thậm chí trong thời gian mà APEC diễn ra tại Việt Nam năm 2006, tôi đã bị giam ngay tại nhà của mình, theo đúng nghĩa đen. Công an họ đã vây kín xung quanh nhà tôi, khu nhà tôi và cả phường của tôi. Riêng nhà tôi họ khóa cả cửa vào và nhốt tôi ở trong nhà. Và nếu so với lúc đó thì tâm trạng của tôi bây giờ có khi lại dễ chịu hơn rất là nhiều.
Ngay ngày mà tôi hết hạn tù, công an mật vụ Việt Nam áp tải tôi từ nhà tù số 5 ở Thanh Hóa về đến UBND phường Phương Mai, nơi tôi sống và bắt tôi ký vào một cái bản viết sẵn, nội dung là “giao trả phạm nhân cho địa phương quản lý” ( người hết hạn tù đấy ). Nó có 2 cái ý chính, ý thứ nhất là họ có quyền ra lệnh quản chế đối với tôi và điều thứ hai là tôi phải tuân thủ lệnh quản chế đấy của họ. Và tôi đã ký vào trong cái biên bản đó một câu ngắn gọn như sau : “Tôi không chấp nhận bản án mà tòa đã tuyên, trong đó có bổ sung lệnh quản chế.”, chấm hết và tôi ký tên vào đấy.
Sau khi ở phường, họ áp tải tôi về nhà. Khi tôi xuống xe thì tôi còn mệt tới mức độ tôi bị xỉu luôn, và công an họ xốc nách tôi đưa vào tận cửa nhà. Từ hôm ấy đến nay, họ vẫn canh gác tôi 24/24. Đặc biệt những ngày đầu thì vô cùng chặt chẽ, thậm chí canh gác ngay trong cầu thang luôn, tức là có vòng trong vòng ngoài.
Nhưng sau sự kiện họ bắt lại tôi vào ngày 19-3, vào lúc 1 giờ chiều hơn, tức là chưa đến 72 tiếng sau khi tôi hết hạn tù, việc canh giữ tôi đã thay đổi. Họ canh giữ một cách mà tôi gọi là “tế nhị”, tức là không đứng ngay bên cạnh tôi lúc tôi trả tiền ăn sáng – ví dụ như thế. Họ canh giữ tôi theo kiểu bớt đi cái áp lực khủng bố tinh thần tôi.
Từ phía tôi thì tôi vẫn cố gắng duy trì một cuộc sống bình thường trong mức độ mà tôi có thể, ví dụ như khi cần thiết phải đi đây đi đó, gặp gỡ người nọ người kia, hoặc là đi khám chữa bệnh, hoặc là đi lễ nhà thờ, vân vân, tôi vẫn đi như bình thường.
Nhưng trong những chuyến đi đấy của tôi thì công an họ đều đi theo ngay bên cạnh. Còn về phía công an phường thì đã hai lần : một lần họ đến nhà tôi vào ngày 29-3, tôi không mời họ vào nhà, mà tôi mở cửa ra và tôi đi theo họ. Tôi đi ra hành lang và buộc họ cũng phải đi theo, thì họ đã cảnh cáo tôi một cách rất hằn học là tôi đã vi phạm lệnh quản chế này nọ kia. Họ yêu cầu tôi phải chấp hành cái điều đấy, thậm chí họ còn chửi tôi là “con người có học mà như vô học”. Nói chung gần đây tôi thấy họ rất hay sử dụng câu chửi rủa đấy.
Và ngày hôm qua, ngày 6-4, công an phường chặn tôi giữa đường, trên đường tôi ra chợ phiên. Ở Việt Nam, ở Hà Nội hay có những chợ phiên nho nhỏ. Tôi ra đấy để ăn sáng và mua vài thứ lặt vặt, thì họ chặn tôi ngay giữa đường. Họ đánh xe máy chặn ngay trước mặt tôi luôn, yêu cầu tôi quay về nhà, mặc dù nơi đó cách nhà tôi chưa đến 200 mét. Họ nói những câu rất là khó nghe, lại tiếp tục điệp khúc : “chị có học mà như vô học”, “chị có học thì chị phải tuân thủ quy định của pháp luật”, “chị phải chấp hành bản án”.
Tôi không nói lại với họ điều gì hết. Sau khi họ nói những câu như vậy khoảng 10 phút, tôi vẫn kiên quyết là tôi đi thì họ vòng xe cản trước mặt tôi lần nữa và tôi đã la lên : “Chú thật là vớ vẩn!”. Tôi gọi ông ta là chú, ông ta lên là ông Sơn, công an ở phường nhà tôi. Và tôi tiếp tục đi thì ông ta trở nên khó khăn bởi vì ông ta đi xe máy còn tôi thì đi bộ, đâm ra ông ta không thể lẻo đẻo theo tôi mãi được. Sau một hồi rủa xả tôi là : “loại người đấu tranh dân chủ gì mà chẳng có nhận thức”, “có học mà như vô học”. Sau khi lải nhải như vậy thì ông ta đi mất.
Nhưng nói chung thì tôi không cảm thấy những việc này có gì là quá ảnh hưởng đến tinh thần của tôi trong việc tôi đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam, bởi vì lý tưởng của tôi không thể nào bị đánh đổi bởi những khó khăn nhỏ nhoi như vậy. Tôi đã hoàn toàn chuẩn bị tinh thần từ trước và đã được truyền đạt ý nguyện từ các thế hệ đi trước rất là nhiều.
RFI : Thưa chị Lê Thị Công Nhân, chị cũng là thành viên Khối 8406 và chính vì tham gia đấu tranh mà chị đã phải chịu án tù 3 năm và hiện nay đang tiếp tục thi hành án quản chế, vậy thì 4 năm nhìn lại chặng đường đã qua thì chị thấy rằng là Khối 8406 và nói chung là phong trào đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam đã có những thay đổi nào đáng kể ạ?
LS Lê Thị Công Nhân : Vâng. Khối 8406 là một điều đáng tự hào bởi vì rõ ràng trong lịch sử Việt Nam hiện đại sau năm 1975, Khối 8406 là một tổ chức mà theo tôi là công khai và đã đạt được kết quả rất đáng để khâm phục, trong thời gian rất là ngắn và trong hoàn cảnh đất nước thì ngày càng bị siết chặt bởi chính sách cai trị nhằm nắm giữ sự độc tôn độc quyền của Cộng sản Việt Nam.
Có thể là những hành vi đàn áp của họ khác đi một chút, đó là do thời thế, do sự phát triển của khoa học kỹ thuật, của kinh tế, của toàn thế giới, chứ còn cái ý thức đàn áp của họ theo tôi thì ngày càng điên cuồng và quyết liệt. Khối 8406 đã ra đời trong hoàn cảnh như vậy và theo tôi là họ đã có những phương thức, những chính sách đúng đắn ngay từ đầu.
Sau khi Khối ra đời 3 tháng, tôi tình cờ được biết trên trang BBC tiếng Việt và tôi đã tham gia vào Khối. Sau đó thì tôi đã bị bắt đi tù và cho tới ngày hôm nay tôi trở về sau 3 năm. Kỷ niệm Khối 8406 4 năm thì trong đó hơn 3 năm tôi ở trong tù mất rồi ! Nhưng khi tôi về thì tôi thì tôi thực sự kinh ngạc bởi sự phát triển hết sức nhanh, vì chỉ có 4 năm thôi mà Khối đã tạo nên tiếng vang rất lớn về mặt danh tiếng cho phong trào đấu tranh dân chủ cho Việt Nam. So với những nước độc tài cộng sản khác như là Cuba, Bắc Hàn hay là Trung Quốc, thì dấu ấn của Khối 8406 theo tôi là một điều đáng tự hào.
Tôi ngạc nhiên nữa là không những về mặt danh tiếng, về mặt quốc tế, mà cái điều chúng ta cần nhất của phong trào đấu tranh cho dân chủ đó chính là quốc nội, đó chính là nhân dân chúng ta ở trong nước đang sống trong sự lầm than, nghèo khổ và mù mịt về thông tin, về kiến thức. Còn những người mà không quan tâm đến chính trị thì đang say sưa kiếm tiền, làm giàu, như là trong cơn lên đồng tập thể vậy.
Mặc dù trong bối cảnh như thế, theo như nhận thức của tôi thì có rất là nhiều người Việt Nam đã bắt đầu biết đến Khối 8406 ở trong nước, và tôi nghĩ rằng đây là điều rất là đáng mừng và cho thấy cái nỗ lực tuyệt vời của một số cá nhân, tuy rất là ít ỏi so với cả dân tộc Việt Nam, hay là so với Đảng Cộng sản với 3 triệu đảng viên.
Những người lãnh đạo Khối 8406 đã làm được một việc mà tôi cảm thấy như là không tưởng vậy. Trong vòng 4 năm ngắn ngủi với bao nhiêu sự đàn áp, mà cụ thể như trường hợp anh Đỗ Nam Hải, một người gần như bị giam lỏng hoàn toàn trong suốt những năm tháng vừa qua, thế mà Khối 8406 đã đưa được những chính sách và những cương lĩnh của mình đến với quần chúng nhân dân.
Và như tôi đã nói, những người sáng lập Khối 8406 đã có những chính sách, những đường hướng đúng đắn ngay từ đầu để dẫn dắt phong trào đấu tranh cho dân chủ - nhân quyền Việt Nam tiến về một cái hướng, mà tôi nghĩ rằng sẽ gặt hái được những thành công trong tương lai không phải quá xa. Nhưng mà về cá nhân tôi, tôi bất ngờ sau 3 năm đi tù về thấy kết quả như vậy.
Vâng, tôi cũng mong anh Thanh Phương cũng như quý vị hiểu cho hoàn cảnh của tôi khi mà nói lên cái hiểu biết của mình về Khối 8406 trong thời gian vừa qua, vì kỷ niệm 4 năm thì đã có 3 năm tôi ở trong tù mất rồi. Ở trong tù thì hoàn toàn không có thông tin gì về Khối 8406, ngoại trừ những lúc ôm hôn những người thân trong gia đình thì chỉ có bỏ nhỏ được vài câu, vài câu ngắn gọn vào tai thì tôi mới biết được một chút ít.
RFI : Vâng. Thưa chị Lê Thị Công Nhân, trong hoàn cảnh đó những người lãnh đạo Khối 8406 hoặc những thành viên nòng cốt của phong trào này thì họ cũng gặp khó khăn, như bản thân của chị thì cũng bị tù 3 năm, LM Nguyễn Văn Lý thì cũng bị xử án tù 8 năm và hiện nay được tạm thời thả ra để chữa bệnh nhưng vẫn sẽ tiếp tục phải thi hành bản án cho đến hết. Trong hoàn cảnh mà khi chúng ta xuất hiện công khai, hoặc là chúng ta có những hành động cụ thể, hoặc là có ý định muốn tập hợp lại thành một phong trào thì đều bị bắt bớ hoặc bị quản thúc, trong điều kiện đó chị có cảm thấy lạc quan cho tương lai của phong trào đấu tranh cho dân chủ hay không?
LS Lê Thị Công Nhân : Vâng. Cảm ơn câu hỏi của anh rất là hay. Nếu tôi không nhầm thì có một thông điệp rằng là lựa chọn con đường công khai bất bạo động thì theo tôi là có còn tiếp tục có hiệu quả hay không. Tôi hiểu thế có đúng không ạ?
RFI : Vâng.
LS Lê Thị Công Nhân : Vâng. Nếu nói riêng về cá nhân tôi thì giờ phút này tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách thức nào hay hơn, một cái cương lĩnh đúng đắn hơn những điều mà Khối 8406 đã đưa ra. Còn riêng về kinh nghiệm bản thân tôi cũng như là tư tường của tôi đã xác định ngay từ đầu khi tham gia những hoạt động này, đó là khi anh đấu tranh thì phải chấp nhận hy sinh. Mà đã xác định hy sinh thì phải xác định hy sinh đến cùng. Còn hy sinh dang dở thì có lẽ cũng nên xem xét lại là có nên đấu tranh nữa hay không, bởi vì hy sinh dang dở thì sẽ mất rất nhiều, mà chẳng được bao nhiêu và thậm chí còn ngáng đường cho những người khác và giống như một sự phản bội vậy.
Đấu tranh trong bất kỳ một lãnh vực nào cũng vậy thôi chứ đừng nói là đấu tranh chính trị trong hoàn cảnh Việt Nam hiện nay. Là một người dân chủ, tôi tự hào và tự tin để nói với quý vị rằng, nếu như có ai đó có thể nghĩ ra, có thể có một sáng kiến nào khác về cách thức đấu tranh trong hoàn cảnh của Việt Nam hiện nay để chống lại sự độc tài của Đảng Cộng sản Việt Nam, tôi sẵn sàng nghe theo.
Nhưng hiện giờ thì tôi thấy rằng con đường mà Khối 8406 đã lựa chọn, kiên định cho đến thời điểm này là hoàn toàn đúng đắn. Và sự hy sinh của những người tham gia trong phong trào, đặc biệt là những người lãnh đạo Khối 8406 và những thành viên nòng cốt. Riêng cá nhân tôi, một thành viên bình thường, tôi nghĩ rằng đó là sự hy sinh cần thiết. Chúng tôi đã xác định điều đó ngay từ đầu.
RFI : Vâng. Thưa chị, phong trào 8406 không chỉ phát triển mạnh trong nước mà nó cũng đã có sự ủng hộ của quốc tế, chủ yếu là từ các tổ chức bảo vệ nhân quyền và từ các nghị sĩ quốc hội của những nước Tây Phương, chẳng hạn như hôm qua thì bà Đại Sứ Canada có gọi điện thoại đến nói chuyện với LM Nguyễn Văn Lý để bày tỏ sự ủng hộ bà đối với LM Nguyễn Văn Lý, nhưng theo chị thấy thì cái áp lực của nước ngoài lên Việt Nam có thể mang lại hiệu quả hay không trong bối cảnh mà đa số các nước đều muốn duy trì mối quan hệ tốt với Việt Nam để bảo vệ các quyền lợi kinh tế của mình?
LS Lê Thị Công Nhân : Câu chuyện đấu tranh dân chủ cho Việt Nam là câu chuyện của chúng ta, còn họ là những con người, là đồng loại của chúng ta về khía cạnh nhân loại trên toàn thế giới. Và đối với những cá nhân như chúng tôi, trong quá trình mà đang tiến đến một sự kiện lớn lao hơn là những cuộc xuống đường, hoặc những việc mà mình có thể gọi là dẫn đến việc thay đổi chính quyền này, tiếng nói của họ là góp phần vào sự an toàn cho chúng tôi, góp phần để đưa các thông tin về phong trào, về Khối 8406 quay trở lại với người dân trong quốc nội, vốn bị bưng bít thông tin hoàn toàn, mặc dù Việt Nam có gần 700 tờ báo.
Tôi vẫn khẳng định ngay từ đầu, những sự ủng hộ đó của các tổ chức nước ngoài, các chính phủ nước ngoài là vô cùng quý báu và tôi tin chắc rằng họ có đủ sự thông minh, có đủ bản lĩnh và tính nhân văn, cũng như sự trung thực, thẳng thắn, để có thể lựa chọn những hành động đúng đắn nhất đối với họ, cũng như mối quan hệ của họ đối với Việt Nam. Tôi tôn trọng những việc làm của họ bởi vì tôi luôn xác định phong trào đấu tranh này là của chúng ta, để giành lấy quyền cho chính chúng ta.
RFI : Chúng tôi xin cảm ơn LS Lê Thị Công Nhân đã trả lời phỏng vấn ngày hôm nay với RFI nhân dịp kỷ niệm 4 năm thành lập Khối 8406.
LS Lê Thị Công Nhân : Vâng. Cảm ơn anh. Xin cảm ơn quý vị.
Luật sư Công Nhân: Ðã hy sinh phải hy sinh đến cùng
(VOA) Nữ luật sư trẻ Lê Thị Công Nhân, một nhà bất đồng chính kiến và cũng là một người tranh đấu đòi hỏi dân chủ-nhân quyền tại Việt Nam, vừa mãn hạn tù sau bản án 3 năm về tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước.” Một luật sư Công Nhân trước và sau 3 năm tù giam có gì thay đổi? Sau những gì trải nghiệm, ý chí, niềm tin, và sự khao khát về một nền dân chủ của cô gái 31 tuổi được nhiều người biết đến và ca ngợi như một “thiên thần trong bóng tối” giờ đây như thế nào? Ðó là một số câu hỏi được đặt ra trong cuộc trao đổi hôm nay với người bạn trẻ từ Hà thành, Lê Thị Công Nhân. Câu chuyện của chúng ta được bắt đầu từ những tháng ngày trong trại giam. Công Nhân kể lại:
Công Nhân: Buồng giam của tôi trung bình có khoảng 60 người. Gần một nửa trong số này là án chung thân. Tôi là người hiếm hoi trong đây bị tù đầu, tức là chưa có tiền án, tiền sự, mà lại án ngắn là 3 năm. Nhà tù thì quá tải. Ví dụ mỗi người đựơc quy định chỗ nằm là 2 mét vuông, mọi người được chiều dài là 2m, nhưng chiều ngang chỉ còn được 60cm, vai kề vai.
Trà Mi: Thế còn lịch sinh hoạt như thế nào ạ?
Công Nhân: Buổi sáng 5 giờ kẻng thức dậy. Buổi tối 5 giờ rưỡi điểm danh nhốt vào trong buồng giam.
Trà Mi: Trong ngày chị phải làm những công việc gì?
Công Nhân: Có nhiều công việc khác nhau. Ðội thêu, đội ra đồng trồng rau, trồng lúa, nuôi lợn, làm hàng mã, móc ren..v.v… Họ phân công tôi cắt cỏ, tưới cây, lau nhà quét nhà.
Trà Mi: Làm cùng công việc trong suốt 3 năm?
Công Nhân: Hơn hai năm tại trại cải tạo, còn ở trại tạm giam Hoả Lò thì không làm những việc đó.
Trà Mi: Ngoài giờ lao động, chị có được đọc sách, học tập, xem thông tin qua báo đài thế nào chăng?
Công Nhân: Vào những giờ nghỉ, họ cho mình xem TV. Họ cũng cho mình đọc sách báo. Cũng nhiều loại sách báo, nhưng trại cấm đọc những sách báo về tôn giáo, đặc biệt là đạo Thiên Chúa. Họ tịch thu hết tất cả kinh thánh. Tôi là tù nhân duy nhất được có quyển kinh thánh để đọc.
Trà Mi: Cuốn kinh thánh đó là của gia đình chị chuyển vào hay là...
Công Nhân: Ðây là cuốn kinh thánh mà Ủy ban Tôn giáo Hoa Kỳ họ vào gặp tôi khi tôi ở Hoả Lò, được dẫn đầu bởi ông Nguyễn Văn Hưởng, thứ trưởng Bộ Công an. Vì ông Hưởng dẫn họ vào nên tôi mới được giữ quyển kinh thánh. Và việc giữ lại quyển kinh thánh đó cũng là một cuộc tranh đấu. Họ cho phép tôi nhận trước mặt những người kia như là một trò hề. Khi tôi đem vào buồng giam thì họ lại không cho. Và đây cũng là một cuộc tranh luận rất căng thẳng. Từ Hoả Lò họ cho phép tôi dùng, nhưng khi tôi chuyển về trại giam ở Thanh Hoá thì họ thu luôn của tôi, dẫn đến việc tôi tiếp tục nhịn ăn vì họ thu kinh thánh của tôi. Trước khi chuyển trại 1 tuần, tôi đã nhịn ăn ở Hoả Lò, phản đối việc trại cho chúng tôi ăn quá bẩn thỉu. Nói về bẩn thỉu thì ô uế, hôi thối không thể tả được, vì nhà vệ sinh ở ngay chỗ nằm luôn. Khi vào đấy, tôi cảm thấy là địa ngục cũng không đến mức như vậy. Ðây là vấn đề nhân quyền và tôi sẽ kể lại một cách chi tiết trong một dịp khác.
Trà Mi: Trong lúc chị bị giam, chị có biết những dư luận bên ngoài liên quan đến bản án của mình như thế nào không?
Công Nhân: Thông tin cơ bản nhất thì có, nhưng những tình tiết thì quả thật là không. Mẹ tôi lên thăm chỉ nói được sơ sơ ví dụ như anh Ðịnh bị bắt rồi, chẳng hạn vậy, chứ không thể nói được hơn. Nếu không, họ sẽ không cho gặp. Chúng tôi lại có những nguồn thông tin rất đặc biệt. Những người tù có quan hệ tốt với cán bộ do đút lót bằng tiền thường có những tờ báo bị cấm mang vào tù như báo An ninh hay báo Công an. Qua đó thì tôi cũng có biết, nhưng tất nhiên tôi phải có kỹ năng đọc báo của riêng tôi. Khi họ chửi một vấn đề gì đấy ghê gớm thì mình phải hiểu thêm một hướng ngược lại. Tôi luôn phải đọc báo theo kiểu hai bán cầu não phải hoạt động theo 2 hướng khác nhau.
Trà Mi: Những tờ báo đó là báo chính thống của nhà nước. Vì sao họ lại cấm không cho mang vào tù?
Công Nhân: Họ bảo sợ mình biết được những thông tin rồi lật cung, thông cung.
Trà Mi: Hồi nãy chị có chia sẻ là trong lúc chị bị giam có phái đoàn của Ủy ban Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ vào thăm. Ngoài ra, có những cuộc thăm viếng nào khác của các phái đoàn quốc tế không chị?
Công Nhân: Khi tôi chuyển ra trại Thanh Hoá, đại sứ Hoa Kỳ có đến gặp tôi.
Trà Mi: Cuộc gặp đó diễn ra trong bao lâu? Nội dung chính như thế nào?
Công Nhân: Trong 30 phút, hoàn toàn là những lời hỏi thăm hết sức thân tình. Tôi cảm thấy rất xúc động.
Trà Mi: Tin cho biết phía Hoa Kỳ có ngỏ ý can thiệp, đòi hỏi sự phóng thích cho chị bằng cách muốn đưa chị sang Mỹ tị nạn chính trị, nhưng chị đã từ chối. Ðiều này có đúng không ạ? Công Nhân: Tôi biết điều đó qua công an vào tháng 6/2008. Ngài đại sứ Hoa Kỳ gặp tôi vào tháng 10. Từ tháng 6, công an vào thẩm vấn tôi trong trại 2 ngày liên tục. Họ có nói với tôi rằng: “Bây giờ Công Nhân có muốn đi nước ngoài không. Muốn đi thì nói một tiếng thôi, nhà nước sẽ tạo điều kiện hết sức, đưa thẳng luôn ra Nội Bài đi luôn. Bởi vì bên Mỹ họ nhận bảo lãnh cho em đấy.” Ðến giờ phút này tôi chưa nghĩ đến việc đi tị nạn chính trị.
Trà Mi: Chị có thể cho biết lý do?
Công Nhân: Chúa an bài cho tôi một cuộc sống ở một nơi khác thì tôi sẽ vui mừng trong sự an bài đó, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy điều đấy. Còn về mặt lý trí, tôi sẽ đi tị nạn chính trị khi nào mà cuộc sống của tôi bị chà đạp đến mức độ tôi không thể chịu đựng được nữa. Nhưng bây giờ thì tôi vẫn còn chịu đựng được. Cho nên tôi không hề nghĩ về chuyện đi tị nạn chính trị vào lúc này. Cái tự do quan trọng nhất là tự do trong tư tưởng, trong tâm hồn, thì tôi đã có. Ở Việt Nam bây giờ tôi không được tự do về mặt thân thể, về mặt đi lại. Những cái đó, tới thời điểm này tôi vẫn còn đang chịu đựng được.
Trà Mi: Ðối với việc nhà nước Việt Nam đồng ý cho phép chị tự do sớm hơn thời hạn với điều kiện chị phải xuất ngoại, chị suy nghĩ gì về điều này?
Công Nhân: Tôi cảm thấy rằng cứ như họ tống được con nhỏ này đi thì thật là nhẹ nợ. Không có chuyện đó đâu, chưa đến, chưa đến lúc. Trà Mi: Có nhiều ý kiến cho rằng “nước có quốc pháp, gia có gia uy”, nghĩa là công dân một nước phải tuân theo với điều kiện luật pháp của nước đó, nhất là đối với người luật sư am hiểu luật lệ thì chắc chắn phải hiểu điều đó hơn ai hết. Vì chị đi ngược lại với những điều pháp luật quy định nên mới gặp phải những điều không hay phải gánh chịu như vậy. Phản hồi của chị trước những ý kiến đó như thế nào? Công Nhân: Tôi nghĩ rằng họ đang nói theo hướng nguỵ biện. Pháp luật là sự chính thức hoá những thoả thuận trên cơ sở những thoả ước bắt nguồn từ những điều đơn sơ nhất, những hình thức đơn giản nhất để tạo thuận lợi cho mọi người trong xã hội được sống, làm việc, và tiến bộ. Họ bảo pháp luật của Việt Nam là như thế. Ðúng. Họ quy định như vậy thật, nhưng cái đúng này không phải là cái “đúng chân lý” mà là cái “đúng sự kiện”, rằng có cái việc họ quy định như vậy.
Chúng ta đừng nhầm lẫn các từ “đúng” ở đây. Họ đề ra quy định sai, khi tôi vi phạm cái quy định sai của họ thì họ khẳng định rằng: “Ðúng rồi, cô Công Nhân này đã vi phạm quy định”. Nhưng họ không xét đến cái quy định ấy là gì. Nếu không có sự cởi mở, nếu luôn bảo thủ là mình đúng, mình đã hoàn hảo, thì lấy đâu ra sự tiến bộ và phát triển? Tại sao nó sai mà được duy trì? Bởi vì không có người kịp phát hiện ra. Vậy khi có một người kịp phát hiện ra điều đó sai, người đó phải chuẩn bị tinh thần đối diện với một nhóm rất đông những người cho rằng anh ta đã sai, còn họ mới là đúng.
Trà Mi: Nhưng lập luận của nhà nước Việt Nam thì cho rằng mỗi nước có luật lệ riêng, đặc điểm riêng về văn hoá, bản sắc, cũng như luật lệ. Giả sử như ở Thái Lan có điều cấm không được xúc phạm nhà vua, thì ở Việt Nam có điều cấm không được tuyên truyền chống phá nhà nước. Phản hồi của chị ra sao?
Công Nhân: Nhà nước của họ không hoàn hảo, chúng tôi chống lại những điều không hoàn hảo đó, thì chúng tôi đúng. Như thế nào gọi là “tuyên truyền chống phá nhà nước CHXHCN Việt Nam”? Trà Mi: Giữa lúc chưa có sự rõ ràng đó, những người nào vi phạm, tức vượt qua lằn ranh cho phép ấy, sẽ trở thành những nạn nhân bất đắc dĩ… Công Nhân: Trường hợp của tôi cũng không hẳn là bất đắc dĩ. Tôi cố ý làm những việc này, tôi xác định trước tôi sẽ là nạn nhân. Tôi hoàn toàn biết. Tất nhiên là không thể biết cụ thể ngày giờ nào tôi sẽ bị bắt.
Trà Mi: Biết trước những điều không hay có thể xảy ra cho mình mà chị vẫn dấn thân vào. Ðiều gì đã khiến chị có một niềm tin mãnh liệt như vậy?
Công Nhân: Muốn phát triển tốt lên, cần phải thay đổi những cái gì xấu đang hiện diện. Mình đã xác định tranh đấu, mình phải xác định hy sinh. Ðó là hệ quả tất yếu, nếu không đừng tranh đấu nữa. Ðã xác định hy sinh thì phải hy sinh đến cùng. Chứ nếu hy sinh dang dở thì hy sinh để làm gì? Khi tư tưởng và tinh thần thông suốt thì hành vi của mình cũng sẽ chủ động hơn. Tôi bị tống vào tù nhưng tôi đã biết trước điều đó, và tôi chuẩn bị tinh thần và mọi thứ có thể để đối mặt với điều đó. Không còn cách nào khác. Trà Mi: Những gì chị đã trải qua trong 3 năm qua cũng là một bài học trả giá cho những điều chị đã dấn thân. Sau 3 năm đó, chị đã nghiệm ra điều gì cho bản thân mình? Công Nhân: 3 năm trong tù, tôi đã đọc kinh thánh trọn bộ. Trong tù, Chúa là người bạn của tôi, người thầy của tôi, và là người đồng đội của tôi. Khi tôi trở về, tôi nhận đựơc rất nhiều những lời ngợi khen, lời yêu thương, lời quý trọng, tôi cảm thấy choáng váng về điều đấy. Tôi thật sự cảm thấy là tôi chưa xứng đáng được như vậy đâu. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải sống một cách dũng cảm hơn. Chính nhờ việc ở tù đấy đã củng cố hơn niềm tin của tôi vào sự đúng đắn của con đường mà tôi đã lựa chọn. Trứơc đây nó là một mũi tên, và bây giờ nó là một thành trì. Trà Mi: Nếu có một người hỏi thăm chị Nhân rằng một luật sư Công Nhân trước và sau 3 năm tù giam có gì thay đổi. Chị sẽ trả lời như thế nào? Công Nhân: Tôi có ước mơ trở thành một luật sư từ năm 8 tuổi sau khi xem một bộ phim. Ðến năm 2003, tôi trở thành một luật sư thì cái cảm giác cực kỳ tuyệt vời. Bởi vì ước mơ của tôi bền bỉ, xuyên suốt, không hề thay đổi một lần nào. Nhưng bây giờ khi tôi ra tù, bị tước bằng luật sư, tôi cũng không cảm thấy nó nặng nề lắm. Tôi nhớ về nó như một kỷ niệm đẹp vậy.
Trà Mi: Một ước mơ chị đã vun đắp trong lòng mình từ thuở bé. Nay, sau 3 năm bước ra khỏi trại giam, nó cũng đã tuột mất khỏi tầm tay của chị. Chị hình dung con đường trước mắt của mình ra sao, về tương lai, về sự nghiệp, về lý tưởng của mình?
Công Nhân: Chắc chắn tôi sẽ vẫn tiếp tục đấu tranh vì lý tưởng của tôi. Tôi cảm thấy vui, thú vị, bay bổng, mạnh mẽ, và có ích khi tôi sống theo con đường đó. Tôi nghĩ không bất kỳ một lý do gì có thể làm tôi từ bỏ. Còn cụ thể như thế nào, quả thật, tôi cũng chưa thể nào trả lời được. Vào trong tù, có một điều nữa tôi giác ngộ thấm thía rằng cộng sản chẳng sợ gì cả, ngoài nói thật. Bạn hãy nghĩ mà xem, nói thật không hề khó, nếu bạn có can đảm. Nó chỉ là một ranh giới thôi, bạn hãy bước qua. Trà Mi: Gần đây ở Việt Nam, một số nhà bất đồng chính kiến gặp rắc rối có liên quan nhiều đến nghề luật. Mình nên hiểu việc này như thế nào, thưa chị?
Công Nhân: Tôi nghĩ đây là điều tất yếu, một dấu hiệu rất đáng mừng cho giới luật ở Việt Nam. Chúng tôi làm về pháp luật, chẳng có ngành nghề nào có thể gần gũi hơn, hiểu biết hơn về chính trị như những người làm luật.
Trà Mi: Ðối với những người trẻ biết đến một chị Công Nhân qua báo chí nhà nước và những người biết đến Công Nhân qua các chiến dịch ủng hộ, vận động, bảo vệ dân chủ-nhân quyền, chị sẽ nói gì? Công Nhân: Tôi không ngờ rằng tôi lại được nhiều đến như vậy. Sau những sự việc này, có những người bạn ở khắp 5 châu-4 biển thương yêu tôi một cách chân thành, quý trọng tôi một cách sâu sắc. Tôi cần phải cố gắng thật nhiều hơn nữa để xứng đáng với điều đó. Tôi rất thích thanh niên bởi vì tôi là một thanh niên. Ðó là một lý do. Lý do thứ hai, tôi luôn hiểu rằng Ðông-Tây, kim-cổ ai cũng nói rằng quãng đời thanh niên là quãng đời tươi đẹp nhất. Ðấy là ở sự nhiệt tình và thể hiện bản thân mình. Nếu các bạn để quãng đời đó của mình trôi qua một cách nhạt nhẽo thì bạn sẽ ân hận suốt cuộc đời. Sự không nhạt nhẽo nhất mà các bạn có thể có được liên quan đến tất cả những người khác. Chính trị là cái liên kết tất cả mọi người với nhau để ai cũng có thể hoạt động một cách tốt nhất trong lĩnh vực của mình. Nếu như bạn tham gia vào chính trị thì bạn sẽ thấy thú vị vô cùng và vô cùng.
Trà Mi: Một lần nữa xin chân thành cảm ơn chị Công Nhân đã dành thời gian cho cuộc trao đổi này. Xin chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất trong thời gian sắp tới.
Tạp chí Thanh Niên của đài VOA sẽ trở lại cùng các bạn trong một câu chuyện mới vào tối thứ ba tuần sau. Trà Mi kính chào tạm biệt quý vị.
Đôi lời của người viết: Trung tuần tháng 9-2007, khi bị chủ tịch Quốc hội Ba Lan, ông Bogdan Borusewicz hạch hỏi ráo riết về tình trạng tự do, dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam tiếp tục bị chà đạp, điển hình là những nhà tranh đấu bất bạo động như linh mục Nguyễn Văn Lý, các luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công-Nhân bị bắt bớ và kết án phi pháp, thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng đã hứa là sẽ để cho cô Công-Nhân qua sống ở Ba Lan. Nhân sự kiện trên, người viết mong được tỏ bày vài cảm nghĩ về cô thiếu nữ trí thức trẻ tuổi, yếu đuối có trái tim nhân hậu của người Kitô Hữu qua chứng từ của chính cô và một vài khuôn mặt đấu tranh trong nước.
* "Tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình, và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam."
* "Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì dù chỉ là thỏa hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi."
* "Chính Đấng Tạo Hóa –Thượng Đế– đã sinh ra tôi…"
* "Tôi đấu tranh vì dân chủ, nhân quyền và tự do cho Việt Nam hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách nhiệm của tôi đối với chính tôi, đối với dân tộc Việt Nam và đối với Đấng Tạo Hóa đã sinh ra tôi."
I.- Khởi từ một tên gọi:
Cho đến hôm nay, Lê Thị Công-Nhân đã trở thành một tên tuổi lớn. Không phải lớn vì cô là một luật sư trẻ tuổi, tài ba. Cũng không phải lớn vì cô đã được cả thế giới biết đến. Theo quan điểm riêng của người viết những dòng này thì chính cái nhân cách phi thường ẩn giấu đàng sau vóc dáng mảnh mai, yếu đuối một trái tim nhân hậu, một thái độ can đảm, một ý chí kiên cường, bất khuất của một con người có niềm tin son sắt nơi Thượng Đế, Đấng tạo dựng muôn loài vạn vật, đã khiến cho tên tuổi của cô trở nên vĩ đại, lẫy lừng và sáng chói.
Tên Công-Nhân của cô được ghép lại bởi hai từ: Công-Bằng và Nhân-Ái.
Đây không phải là điều bịa đặt hay suy diễn chủ quan của người viết. Nó đã được nói ra từ cửa miệng của người đã cưu mang Lê Thị Công-Nhân, đã sinh ra cô và đã có công nuôi dạy cô nên một mẫu người đáng trọng đáng nể như ngày nay.
Được biết, khi có kẻ tò mò muốn rõ vì sao một thiếu nữ trí thức có nhân dáng thanh cao, trong suốt và một vẻ đẹp hồn nhiên như thiên thần lại có tên là Công-Nhân, bà Trần Thị Lệ cho biết: vì sống dưới một xã hội lưu manh, gian dối, bất công và độc ác bà kỳ vọng sau này con gái bà ý thức được bổn phận và trách nhiệm của mình nên đã rút gọn hai từ Công-Bằng & Nhân-Ái để đặt tên cho cô là "Công-Nhân".
Từ đấy cái tên định mệnh này đã chi phối trọn vẹn cuộc đời cô bé.
Ra đời năm 1979 tại Tiền Giang, phần đất của miền nam nước Việt, năm nay cô bé vừa tròn 28 tuổi. Như vậy là trong ngót ba thập niên đầu đời, Lê Thị Công Nhân đã sống và lớn lên trong lòng chế độ cộng sản độc tài, độc đảng, phi nhân và tàn ác. Nhưng giống như bông sen, cô bé tuy sống "gần bùn" nhơ mà chẳng hề bị tiêm nhiễm bởi cáí "hôi tanh" của "mùi bùn".
Được như thế chính là nhờ nhân cách và công lao dưỡng dục của một bà mẹ đạo đức từng thừa hưởng môi trường tự do, dân chủ, phóng khoáng trong suốt nửa đời trước, khi may mắn sống và được giáo dục dưới chế độ miền nam trước tháng tư năm 1975.
Lớn lên, Lê Thị Công Nhân ra Hànội gthi danh vào đại học. Ước vọng của cô là trở thành một luật sư giỏi để mai ngày mang sở học và tâm huyết của mình bênh đỡ giới công nhân, lao động cùng khổ. Cô tốt nghiệp Cử nhân Luật khóa K22 (1997-2001) và sau hai năm chuyên ngành cô trở thành luật sư thực thụ, hành nghề tại Văn Phòng luật sư Thiên Ân (Ơn Trời) của luật sư Nguyễn Văn Đài. Từ đấy, lý tưởng tranh đấu cho một xã hội công bằng và nhân ái đã trở thành niềm đam mê âm thầm nhưng mãnh liệt trong trái tim nhân hậu của người nữ trí thức trẻ.
2.- Như vàng ròng trong lửa đỏ:
Trong suốt mấy năm đầu của ngàn năm thứ ba, khi linh mục Nguyễn Văn Lý tái phát động cuộc đấu tranh cho tự do tôn giáo, cho nhân quyền, nhân phẩm Việt Nam, cùng với luật sư Nguyễn Văn Đài và nhiều nhà dân chủ khác, Lê Thị Công-Nhân bắt đầu viết những bài tham luận trực diện chỉ trích chế độ độc tài cộng sản về những hành vi xâm phạm quyền sống, quyền làm người của giới lao động trong nước.
Cô kịch liệt tố cáo tổ chức Tổng Công Đoàn Việt Nam, một cơ cấu do đảng và nhà nước bảo trợ để ngầm kiểm soát và khống chế công nhân. Những bài viết của cô đã được loan truyền rộng rãi trên các mạng lưới thông tin toàn cầu cùng với những cuộc phỏng vấn của các đài phát thanh quốc tế dành cho cô. Sự kiện này đã chọc giận chế độ.
Và giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly: cô chính thức gia nhập Khối 8406 do linh mục Nguyễn Văn Lý khởi xướng, công khai nhận làm phát ngôn nhân đảng Thăng Tiến, được mời qua Ba Lan tham dự hội nghị thành lập tổ chức yểm trợ phong trào bảo vệ người lao động Việt Nam[1]. Mạng lưới công an, mật vụ bắt đầu khép chặt gọng kìm giám sát quanh cô.
Tất cả mọi đường đi nước bước của luật sư Lê Thị Công-Nhân đều được con mắt của đảng và nhà nước cộng sản bám sát từng phút giây. Từ đấy, những buổi gọi là "làm việc" với cơ quan an ninh Hà Nội ngày càng nhiều.
"Gió sẵng mới hay cây cỏ cứng", và "Lửa thử vàng, gian nan thử sức".
Chính những cơn phong ba, bão tố đổ xuống liên tiếp trên thân phận người thiếu nữ nhỏ bé, yếu đuối như cánh hoa trước gió này đã chứng nghiệm giá trị những câu tục ngữ trên đây của tiền nhân. Trước những lời vừa phủ dụ vừa hăm dọa của người thẩm vấn tại Sở Công An Hànội hay trước câu hỏi của phái viên các đài RFI, BBC, VOA, RFA, câu trả lời của người nữ luật sư trẻ Lê Thị Công-Nhân vẫn không hề thay đổi về nội dung cũng như âm sắc.
Trầm tĩnh, gan dạ, minh bạch và dứt khoát. Đấy là cái gan dạ, minh bạch, dứt khoát phát xuất từ một lập trường quốc gia dân tộc chuyên nhất: nhất quyết không lùi bước trước cường quyền bạo lực, không lý tới sự an toàn sinh mạng của bản thân.
3 giờ 40 phút sáng (giờ Việt Nam) ngày 26-2-2007[2], nhờ các tổ chức đấu tranh hải ngoại nối mạng, cùng với nhà dân chủ Nguyễn Khắc Toàn, người nữ trí thức trẻ tuổi họ Lê đã có dịp cất lên tiếng nói kiên cường, quả cảm nhưng đầy ắp tình người của cô trong một cuộc biểu tình của đồng hương tại nam California, Hoa Kỳ.
Với cách phát ngôn nghiêm trang, chậm rãi như để cân nhắc từng chữ, từng lời khiến người nghe cảm nhận được đến tận cùng nỗi xúc cảm dâng đầy trong tâm hồn người nói, cô cho hay:
"Chỉ còn hơn 3 tiếng đồng hồ nữa thì tôi sẽ bị công an thẩm vấn tại số 87 đường Trần Hưng Đạo, Hà Nội là trụ sở của công an tại đây. Đây là lần công an Hà Nội gửi giấy triệu tập lần thứ bốn so với lần triệu tập gần đây nhất mà tôi đã kiên quyết khước từ không đi, và rất có thể ngày mai họ sẽ đến áp giải tôi đi thẩm vấn…"
Ở một đoạn khác, Lê Thị Công-Nhân phát biểu tiếp:
"Tôi là thành viên cuối cùng trong 4 thành viên công khai của Đảng Thăng Tiến Việt Nam được công an triệu tập làm việc chính thức, tính từ sau Tết âm lịch cho đến nay. Và thật sự tôi cũng không đoán trước được cụ thể những việc gì có thể xảy ra với tôi. Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là:
Tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình, và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì dù chỉ là thỏa hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi.
Tôi không thách thức nhưng Cộng Sản Việt Nam nếu đã hạ quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân Việt Nam và muốn tiếp tục dìm đất nước Việt Nam trong một sự tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về mặt văn hóa kéo dài cho tới tận đời con cháu của chúng ta cũng như của chính người Cộng sản thì tùy họ có quyền hành xử với những cái gì mà họ có.
Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Nhưng tôi xin khẳng định một lần nữa: đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."
Ẩn sâu trong lời khẳng định sau chót, hẳn đã được cân nhắc chín chắn, trên đây, người ta đọc được dự phóng xa hơn của Lê Thị Công-Nhân. Tù đày chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra thì còn gì khác hơn là cái chết mà chế độ có thể trút xuống tấm thân yếu đuối của cô? Và như thế, hàm ngụ trong đó, người nữ luật sư trẻ đã gián tiếp cho đồng bào trong và ngoài nước, kể cả kẻ thù của cô hiểu rằng: không chỉ tù đày, mà cả khi phải thí mạng sống của chính mình để bảo toàn lập trường và nhân cách, cô cũng dứt khoát không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp hay đầu hàng những thế lực của sự ác.
Điều này gợi nhớ tới tấm gương kiêu dũng của linh mục Jerzy Popieluszko, linh hướng tình nguyện của tổ chức Công Đoàn Đoàn Kết Ba Lan trong những năm đầu thập niên 1980. Vào những giờ phút căng thẳng bị các lực lượng an ninh vũ trang của chế độ cộng sản Varsovie tìm cách ám hại hòng làm bặt đi tiếng nói đối kháng đầy uy lực của cha, linh mục Popieluszko đã tâm sự với những đoàn viên Công Đoàn Đoàn Kết là: cho dù có phải chấp nhận cái chết thì mọi nỗ lực của cha chỉ có một mục tiêu duy nhất là tiếp tục con đường đấu tranh ôn hòa cho quyền sống và quyền tự do của người dân Ba Lan.
3.- Vượt trên tư cách con người là tâm tình của Con Cái Chúa:
Những động lực thúc đẩy người nữ luật sư mang tên Lê Thị Công-Nhân quyết liệt dấn thân tranh đấu cho nhân quyền, tự do và dân chủ Việt Nam, bất chấp sự an toàn sinh mạng của chính mình, ngoài tư cách con người còn do sự thôi thúc từ lương tâm của người Con Chúa. Cũng trong dịp được nối mạng để lên tiếng tỏ bày ý chí và quyết tâm tranh đấu của mình với công luận trong và ngoài nước sáng sớm hôm 26-2-2007, một thời gian không lâu trước khi bị bắt, cô đã công khai xác định những nhân quyền căn bản mà cô có, không phải ai khác mà chính Thượng Đế đã trao ban cho cô từ thuở đời đời. Và vì thế cô quyết tâm bảo vệ. Cho mình cũng như cho hơn 80 triệu đồng bào trong nước. Cô nói:
"Không ai hơn, chính Đấng tạo hóa -Thượng đế đã sinh tôi ra trên cõi đời này nhờ qua một thể xác đó là mẹ tôi và cha tôi, và tôi đã được sinh ra là một con người thì tôi có đầy đủ những nhân quyền cơ bản mà Thượng đế -Đấng tạo hóa đã ban cho tôi, chứ không phải là người mẹ người cha xác thịt đã sinh ta tôi trên đời. Và tôi đấu tranh vì dân chủ, nhân quyền và tự do cho Việt Nam hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách nhiệm của tôi đối với chính tôi, đối với dân tộc Việt Nam và đối với Đấng tạo hóa đã sinh ra tôi."
Nói tới cha Tađêô Nguyễn Văn Lý, cô đã có những lời lẽ thiết tha, đầy tín thác như sau:
"Tình hình hiện nay của phong trào đấu tranh dân chủ ở Quốc nội hiện đang rất ngặt nghèo, đúng như lời anh Nguyễn Khắc Toàn vừa trình bày. Bởi vì, một trong những người lãnh tụ xuất sắc nhất cho phong trào đấu tranh dân chủ bất bạo động và ôn hoà của chúng ta là Linh mục Nguyễn Văn Lý đã bị bắt giữ và giam cầm từ ngày 18 tháng 2 cho đến nay. Và đến ngày hôm nay thì Linh mục Nguyễn Văn Lý đã chính thức bị nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam khởi tố theo khoản c, điều 88 Bộ luật tố tụng hình sự Việt Nam là tội tuyên truyền chống phá nhà nước XHCNVN.
Ông là một trong những người sáng lập và lãnh đạo của khối 8406, và là người cố vấn và ủng hộ rất tích cực và hiệu quả cho Đảng Thăng Tiến Việt Nam. Vai trò của Linh mục Nguyễn Văn Lý cũng như đạo đức và khả năng chiến đấu của ông thì chúng ta cũng không cần phải nói nhiều. Đó là một tấm gương sáng chói không chỉ được những người yêu chuộng dân chủ tự do và hoà bình của Việt Nam tôn vinh, mà ông còn được cả thế giới ghi nhận bởi những công lao và thành tựu mà ông đã cống hiến bằng cả cuộc đời của mình cho phong trào đấu tranh dân chủ ở trong nước, và là người Cha vô cùng kính yêu của tôi, ý tôi muốn nói ông là linh mục, là "cha" trong Công Giáo."
Cho nên, những người nghe tâm sự cô có thể khẳng quyết mà không sợ sai lầm rằng chính nhờ thấm nhuần tinh thần Kitô giáo qua những bài học trong Phúc Âm đã hun đúc nên con người, nhân cách và tâm thái Lê Thị Công-Nhân, thúc đẩy cô dấn thân tranh đấu không mỏi mệt, chống lại những thế lực của sự ác trên quê hương Việt Nam hôm nay. Nói tóm lại: chính Lời Chúa đã là nguyên động lực, là chất men và là sức mạnh nâng đỡ cô, giúp cô vượt thắng được những mưu toan phỉnh gạt, dụ dỗ của kẻ thù, quyết tâm đương đầu với mọi chông gai, thử thách trong đời.
4.- Lượng giá của những nhà dân chủ trong nước:
Từ những năm 2004-2005, sự xuất hiện bất ngờ như ánh sao băng giữa trời tăm tối của người nữ luật sư trẻ họ Lê trong cao trào đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền, nhân phẩm ở quốc nội đã cuốn hút sự chú ý của mọi người, mọi giới, trong cũng như ngoài nước.
Qua những bài viết sắc bén ký tên Lê Thị Công-Nhân đọc được trên NET kèm theo tấm hình một "cô bé" trang phục áo dài trắng trinh nguyên với khuôn mặt trẻ thơ, đôi mắt trong suốt cùng với nội dung những lời lẽ mềm mỏng nhưng quyết liệt trong những cuộc phỏng vấn của các đài phát thanh RFA, RFI, VOA, BBC, dư luận người Việt trong các cộng đồng tị nạn khắp thế giới bắt đầu xôn xao bàn tán về cô.
Trong niềm phấn khởi trước hiện tượng nở rộ của cao trào đấu tranh cho tự do tôn giáo, cho nhân quyền, nhân phẩm Việt Nam ở quốc nội trong những năm đầu thiên niên thứ ba, bà con ở hải ngoại còn cảm thấy phấn khởi trước dấu hiệu cho thấy giới trí thức trẻ trong nước đã công khai nhập cuộc mà sự có mặt của luật sư Lê Thị Công-Nhân là một điển hình rực rỡ.
Hào quang và hấp lực của người thiếu nữ trí thức họ Lê đối với quần chúng –kể cả những nhân sĩ, trí thức, những người đang trực tiếp gắn bó với cao trào đấu tranh lâu nay– không chỉ giới hạn nơi nội dung những bài cô viết, những ngôn từ cô phát biểu hay hành vi, thái độ kiêu dũng của cô trước bạo lực… mà nó còn toát ra từ nhân dáng yếu đuối, nhỏ nhoi bừng lên nét đẹp hồn nhiên, thánh thiện trẻ thơ như thiên thần nơi cô gái được sinh ra ở tỉnh Tiền Giang, phần đất của miền Nam nước Việt 28 năm về trước. Người viết xin trích lại chứng từ của một vài khuôn mặt điển hình trong số nhiều nhà dân chủ ở quốc nội đã viết về cô.
Trong một bài nhan đề "Hãy Làm Một Cái Gì Để Không Ân Hận" được phổ biến rộng rãi trên các trang báo điện tử sau khi luật sư Lê Thị Công-Nhân bị cộng sản cầm tù, nhà văn và cũng là chiến sĩ yêu chuộng tự do, dân chủ Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng đã thố lộ những suy tư của ông khi gặp cô và mẹ cô –bà Trần Thi Lệ– như sau:
"Khi Lê Thị Công Nhân xuất hiện, chúng tôi ngắm cô từ xa với thứ tình cảm trộn lẫn giữa kính trọng, quý mến và quan ngại. Nhìn Lê Thị Công-Nhân, tôi ao ước được nhìn thấy cô trên sàn diễn thời trang, trên kịch trường hoặc một cuộc thi hoa hậu chứ không phải giữa vòng vây dày đặc của mật vụ Hà Nội.
Thế nhưng, cuộc đời là thế! Từ một mẩu xương sườn của ông Adams, Chúa Trời đặt Jeane Darc xuống mặt đất, dù là chốn trần ai, nhưng không phải để chết, thế mà cô đã chết như một liệt nữ cho nền tự do của nhân dân Pháp. Lê Thị Công Nhân lọt vào giữa chúng tôi với một chiếc khăn len rộng màu trắng vắt hờ qua đầu, một thân hình nhỏ nhắn trong bộ váy áo màu đen xám sang trọng và nụ cười trẻ trung, tự tin, thông minh cùng một bàn tay dịu dàng. Với riêng tôi cô nói thêm bằng thanh đới trong trẻo, dịu dàng và tin cậy:
- Cháu có đọc những bài viết của chú!
Tôi ước được nắm chặt bàn tay cô thật lâu. Đó là một chiếc lá xanh non của một thân cây xanh non nổi bật giữa hàng ngàn thân cây còn xanh mà đã tàn úa tâm hồn và ý chí đang qua lại ngoài kia vì bị đầu độc bởi học thuyết cộng sản từ trong ghế nhà trường hoặc bị ném vào chiếc máng bố thí bổng lộc của chính quyền, hoặc bị nhào nặn thành nô lệ của nỗi sợ cường quyền, thành những viên bi óng ánh trên truyền hình, trên sàn thời trang, trong hộp đêm và các kỳ thi tuyển Speaker... đặng thay tấm khăn voan che đậy một xã hội ô nhục.
Tôi không có can đảm để nói với Lê Thị Công Nhân rằng tôi ước có một người con gái như cô; bởi ngoài tư chất là một người con gái dịu dàng, xinh đẹp, thông thái, có học vấn, Lê Thị Công-Nhân còn mang tư chất của một nhân vật của cộng đồng đau khổ và đang biết phản kháng, một thủ lĩnh tinh thần cho ngay cả lớp đã có tuổi như tôi nữa.
Ngay tại nhà tôi đây; lần thứ hai tôi được gặp cô. Đó là ngày mồng bốn tết Đinh Hợi, sau sự kiện công an Hà Nội đàn áp các nhà dân chủ trẻ tại Văn phòng luật sư Thiên Ân. Bà Trần Thị Lệ (thân mẫu) và LS Lê Thị Công-Nhân đã mang đến gia đình tôi một hân hạnh to lớn. Không phải chỉ có tôi, vợ tôi và những anh em dân chủ Hải Phòng có mặt hôm ấy, phải ngỡ ngàng, bối rối; mà hai người bạn của vợ tôi, nghe vợ tôi giới thiệu cũng phải sửng sốt. Lúc ấy ông Nguyễn Mạnh Sơn đã rỉ tai tôi khen rằng tôi đã "tổ chức được một buổi gặp gỡ để đời". Nào tôi có công gì trong ngày hôm ấy. Chúng tôi phải cảm ơn Chúa. Chúa đã cho chúng tôi được hội ngộ một lần nữa với cô và lần đầu tiên với mẹ cô.
Tiết trời hôm ấy nóng ấm khác hẳn tiết trời của những cái tết đã qua cộng với không khí nồng nhiệt của những con người chấp nhận hiểm nguy đấu tranh cho lý tưởng dân chủ gặp nhau tạo ra, khiến vợ tôi phải bật quạt máy. Mẹ con LS Lê Thị Công Nhân ăn rất ít. Với Lê Thị Công-Nhân, lúc đó tôi chỉ biết cô đã 28 tuổi, chưa xây dựng gia đình; sau này tôi còn biết thêm khi cô chưa hoạt động dân chủ không ít thanh niên thức giả đã coi cô là mục tiêu lớn nhất của cuộc đời. Rồi tất cả cụp đuôi quay gót khi người chủ vượt qua được cái ngưỡng sợ hãi để bước vào con đường phấn đấu cho nền dân chủ của đất nước, còn họ thì không.
Một ai đó nhắc lại câu trả lời phỏng vấn của bà Trần Thị Lệ trước đài RFA: "Không có lý do nào để một đảng muốn thành lập lại đi xin phép một đảng khác". Lê Thị Công Nhân nói rất ít để nhường lời cho mẹ. Với giọng Nam bộ, thanh, mỏng dễ nghe, vừa sang trọng vừa khiêm nhường bởi được giáo dục trong nền văn hóa nhân bản của chế độ cũ phi cộng sản, bà Lệ kể lại cho chúng tôi nghe những lần công an Hà Nội chất vấn bà về hoạt động dân chủ của con gái và cái cách trả lời lại họ, vừa bảo vệ được lý tưởng của con, vừa mềm mỏng và thấu tình đạt lý.
"Con gái tôi có chính nghĩa! Con gái tôi là người yêu nước, yêu nhân dân Việt Nam..." Đó là những câu của bà tôi còn nhớ từ đài RFA. Ai trong chúng ta không có một người mẹ! Ai trong chúng ta không nhận được sự yêu thương lo lắng của người mẹ trên từng bước đi chập chững cho đến tuổi dựng vợ, gả chồng, tránh xa chông gai, hệ lụy để yên ổn làm ăn, chăm sóc gia đình?.
Nhưng chấp nhận đặt đôi chân mỏng mảnh như tơ lụa trên con đường dân chủ đầy chông gai và hiểm họa này, mấy ai có một người con như LS Lê Thị Công Nhân và một người mẹ như bà? Đấy phải chăng là hình mẫu của người con gái Việt Nam Anh hùng và một người mẹ Việt Nam Anh hùng trong một tương lai không xa, đạp đổ hình ảnh phi nhân tính và thô lậu của những "người mẹ Việt Nam anh hùng" made in cộng sản mụ mị tiễn con vào chốn nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn trong cuộc nội chiến Bắc–Nam gây bao đau thương di hận.
Cuộc vui nào cũng có hồi kết. Khi chỉ còn lại chúng tôi, ông Vũ Cao Quận so sánh Lê Thị Công Nhân với một chiếc li pha lê, trong suốt, mỏng manh. Ông nói rằng với một người hoạt động dân chủ, ông luôn ao ước có cô, một cô gái xinh đẹp, thông minh, can trường trong lực lượng, một bông hoa giữa gió sương phũ phàng để có cái noi gương và có cái bảo vệ. Nhưng với tâm trạng của một người bố, ông không thể đành lòng để Lê Thị Công-Nhân nhiều phen phải "trần trụi giữa bầy sói" khi bước vào con đường hoạt động chính trị. Còn tôi ví Lê Thị Công Nhân như một viên kim cương quý hiếm đã được mài giũa rực sáng lên, cả trong đời thường và trong môi trường chính trị
Sau buổi hội ngộ hôm ấy, chúng tôi lần lượt bị công an Hải Phòng "mời làm việc". Sẽ chẳng có bài viết này nếu vào chiều ngày 07-3 tôi không được tin luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công-Nhân bị bắt qua bản tin và bình luận của giới đĩ bút, đĩ mực trong nước.
Bắt giam luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân sau vụ bắt giam linh mục Nguyễn Văn Lý đầu tết Đinh Hợi, khép những nhà hoạt động nhân quyền, dân chủ này vào tội danh "tuyên truyền chống nhà nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam" chính quyền cộng sản đã phơi bày bộ mặt nham hiểm, đổi trắng thay đen vi phạm Hiến Pháp, vi phạm Công Ước Nhân Quyền Quốc Tế mà họ đã ký kết. Vì các vụ bắt giam này xảy ra sau khi được gia nhập WTO, ký được hiệp định thương mại Việt–Mỹ, được rút tên ra khỏi danh sách LHQ quan tâm về tôn giáo nên mang nặng thêm yếu tố "khỏi vòng cong đuôi" của một chính đảng tồn tại bằng lừa đảo.
Như chúng ta đã biết, tất cả các nước (trừ 4 nước cộng sản còn sót lại) không ở đâu và một chính đảng nào được phép dùng bạo lực đàn áp một chính đảng khác; cũng không một chính phủ nào dám coi việc chỉ trích chính phủ là "chống lại nhà nước". Tương tự như vậy không còn một lực lượng cảnh sát nào và ở đâu là công cụ của một chính đảng đàn áp một đảng đối lập. Tôi tha thiết kêu gọi ĐCSVN và lực lượng Công an Nhân dân Việt Nam hãy suy nghĩ thật nghiêm túc hành vi họ đang làm để không bị mang tiếng là một chính đảng man rợ cùng một công cụ rừng rú trong sinh hoạt chính trị cộng đồng nhân loại. Bạo lực đang và sẽ bị loại trừ hoàn toàn khỏi đời sống chính trị và xã hội loài người (trừ xã hội loài vật). Với Lê Thị Công-Nhân, tôi kêu gọi các người hãy thận trọng.
"... nhưng có lẽ nào chúng ta chỉ có thể làm được đến thế!? Thế giới văn minh phát triển về nhân văn, nhân quyền, văn hóa và kinh tế không lẽ chúng ta chỉ làm được như vậy đối với công cuộc đấu tranh giành nhân quyền, dân chủ và tự do của người Việt Nam chúng tôi!?". Tôi xin nhắc lại đoạn kêu gọi này của nữ luật sư LÊ THỊ CÔNG NHÂN từ Hà Nội gửi qua cuộc biểu tình của cộng đồng người Việt tại Nam California trước khi cô bị bắt; và xin gửi thêm vào đó tiếng nói của tôi với toàn thể anh chị em hoạt động dân chủ trong nước, cộng đồng người Việt Nam yêu quý của tổ quốc đang sinh sống ở nước ngoài, các cá nhân, tổ chức quốc tế đồng cảm với sự đau khổ của đại đa số nhân dân Việt Nam và chính phủ, quốc hội các nước quan tâm đến Việt Nam rằng: "Hãy làm một cái gì đó để không ân hận!"
Hải Phòng, đêm 9 tháng 3 năm 2007."
nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa
Phụ họa với nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, trong một bài viết ngắn công bố ngày 08-3-2007, người công dân cựu chiến binh già Vũ Cao Quận[3] đã nói về người thiếu nữ trí thức tài danh này bằng những lời lẽ thấm thía, đầy tình nghĩa dồng bào, tình nghĩa đồng chí và nhất là tình nghĩa "cha con", làm xúc động lòng người như sau:
"Với Lê Thị Công Nhân tôi chỉ là một người dưng, một ông già qua đường. Tôi không được phép dám coi cháu như một đứa con gái của mình. Nhưng khi nghe tin Đài và con bị bắt, lòng tôi quặn đau, căm phẫn và vô cùng lo lắng cho con hơn cả con gái của mình. Vì con gái tôi nó vốn là đứa yếu đuối, nhút nhát. Nếu bị bắt, nó sẽ cam lòng khuất phục. Còn con, là đứa con gái bé bỏng nhưng đầy lòng can đảm, nhà cầm quyền cộng sản sẽ tiêu diệt đến cùng lòng dũng cảm của con. Vì theo chúng những kẻ đang chăn dắt một đàn cừu, tính dũng cảm không phải là điều cần có của bất cứ một con nào trong bày cừu. Và nó sẽ thản nhiên đẩy con trần trụi cho bày sói cắn xé.
Trời ơi! về "tội chính trị" chốn pháp đình cộng sản không phải là nơi có thể mua bán, đổi chác. Tôi thì nghèo, mà đổi chác thì họ cần tiền, tiền và tiền.Còn cái mạng già gần cả một cuộc đời góp phần xây nên cái chính quyền này chỉ là vật vô dụng không đổi chác được. Nếu có thể tôi sẽ xin chịu tù, chịu án thay cho con. Tôi biết viết những dòng này chỉ là những mơ ước hão huyền!
Tôi chỉ là một công dân già, không chức quyền, không tiền bạc và không hề có một chút gì để nhân danh cả. Tôi chỉ có tấm lòng của một người cha để nhân danh, tôi tha thiết kêu gọi:
- Ông Tổng Thống Mỹ.
- Các Ông, các Bà Tổng Thống, Thủ Tướng của Liên Minh Châu Âu.
- Các Bà Nữ Hoàng. - Đức Nhật Hoàng tôn kính và Thủ Tướng Nhật Bản. Nếu tất cả các vị tôn kính còn chút nước mắt xin hãy nhỏ xuống vì Lê Thị Công Nhân, vì một đứa con gái Việt Nam bé bỏng, yếu ớt. Hãy rủ lòng thương nó như thương một đứa con tội nghiệp mà các vị mạnh mẽ lên tiếng buộc nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải trả tự do ngay cho nữ luật sư Lê Thị Công Nhân cùng luật sư Nguyễn Văn Đài chỉ vì 2 luật sư này đã"phạm tội" san sẻ truyền đạt những điều cao thượng, bác ái thuộc về "Dân chủ và Nhân quyền" của nước Mỹ, của nước Pháp, của George Washington, Thomas Jefferson, Franklin Roosevelt, Abraham Lincoln, Bill Clinton, George Bush, của Montesquieu… cho thế hệ trẻ Việt Nam tội nghiệp đang bập bõm về dân chủ và về cái quyền được làm người. Đằng sau lưng tôi dựa chỉ là cái chết, nhân danh cái chết, tôi xin quỳ xuống van xin các vị, van xin lòng nhân ái của bốn phương trời: "Hãy vì thân phận nhỏ nhoi của một bé gái ở đất nước VN xa xôi còn đầy khốn khổ này!.
Người công dân già Việt Nam: Vũ Cao Quận
5.- Hình ảnh người con gái nhỏ họ Lê đang nói gì trong tôi?
Khi đọc những lời tuyên bố của nữ luật sư Lê Thị Công Nhân ghi chép lại thành văn, được gửi lên mạng lưới điện toán toàn cầu, hoặc xuất hiện trên mặt báo, cũng như nhiều người, tôi không nén được lòng xúc động. Nhưng khi được trực tiếp lắng nghe tiếng nói của cô qua cuốn băng thâu lại, niềm xúc cảm trong tôi tăng lên gấp trăm lần. Cung cách phát âm ngập ngừng, chậm rãi của cô cho người nghe bắt gặp trong đó tất cả cái e ấp thường tình của người con gái Việt Nam sống trong khuôn khổ lễ giáo từ một gia đình mực thước đạo hạnh, lần đầu phải lên tiếng nói về những điều trọng đại vượt quá sức mình.
Có lẽ lúc nói cô không khóc, nhưng qua âm sắc khi xúc động, lúc nghẹn ngào ẩn giấu đằng sau ngôn từ, người nghe vẫn thấy, vẫn cảm được từng giọt lệ như đang ứa ra từ đôi mắt nai ngây thơ, vô tội của cô. Nó mang hình tượng những giọt sương đêm mong manh đọng trên những cánh hoa hồng giữa cơn giông bão.
"Tù đày vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất!!!"
Vì lý tưởng công bằng, nhân ái, Lê Thị Công-Nhân thản nhiên chấp nhận cảnh tù đày, và dưới mắt cô nhà tù (mà theo ngôn ngữ riêng của cô là "nhiệm sở mới"), chưa phải là điều ghê gớm nhất, tồi tệ nhất. Đàng sau cánh cửa nhà giam với tất cả những hình cụ man rợ như gông, cùm, xiềng xích và những hành vi tra tấn tinh thần cùng thể chất, cô nhìn thấu suốt cả màn kết thúc bi thảm là cái chết đang chờ đợi cô. Nhưng cô không hề chùn bước. Bới vì cô không hề sợ hãi trước cường quyền bạo lực. Bởi vì Tình Yêu nơi cô vượt trên nỗi chết. Và bởi vì cô được ơn soi dẫn, được nâng đỡ bởi một niềm tin siêu nhiên, tuyệt đối, một niềm tin tôn giáo, một niềm tin đến từ Thiên Chúa.
Câu hỏi tầm thường đối với một người tầm thường như kẻ viết những giòng này là: điều gì, động lực nào đã khiến một thiếu nữ 28 tuổi xuân thốt ra được những lời tuyên xưng quyết liệt, dứt khoát và can đảm trên đây?
Câu trả lời tìm thấy là nó chỉ có thể được làm nên bằng ý thức trách nhiệm và nhất là Tình Yêu của người công dân nặng lòng đối với Đất Nước, với Dân Tộc, và hơn hết thảy là sự cảm nhận sâu thẳm của người Con Chúa đối với Đấng đã ban tặng cho mình cái quyền được sống và được làm người. Và một khi đã cảm nhận như vậy, làm sao có thể dửng dưng trước sự kiện anh chị em mình, đồng bào ruột thịt của mình bị đánh cắp tự do, bị tước đoạt nhân quyền?
Một câu hỏi lớn đặt ra: với tư cách công dân, tôi đã làm gì cho đất nước, dân tộc tôi và ở cương vị người tín hữu Công Giáo tôi nghĩ gì và phải làm gì cho Giáo Hội của tôi?
Trần Phong Vũ
Tiểu Sài Gòn, ngày 15-10-2007
[1] Hồi đầu năm nay, sau khi được cấp visa xuất ngoại tham dự hội nghị yểm trợ phong trào lao động ở VN, Lê Thị Công-Nhân chuẩn bị sẵn sàng để đáp phi cơ qua thủ phủ Ba Lan. Vào lúc cô đã an vị trên máy bay thì công an nhà nước xuất hiện và cưỡng bách cô phải ở lại.
[2] Thời gian cả hai LS Công-Nhân và Nguyễn Văn Đài chưa bị bắt và cũng là thời gian linh mục Nguyễn Văn Lý chưa bị đem ra tòa kết án, dẫn tới 'xì-căng-đan' cha bị công an nhà nước "bịt miệng".
[3] Tác giả tập hồi ký "Gửi Lại Trước Khi Về Cõi" do tủ sách Tiếng Quê Hương ấn hành năm 2006, từng tự nhận là "Người Lính Già" đã chiến đấu nhiều năm dưới quyền chỉ huy của tướng Trần Độ, người ông luôn kính trọng coi là bậc thày nên khi viên tướng này bị đảng và nhà nước CS bạc đãi vì lên tiếng công khai xét lại, ông đã bày tỏ thái độ bằng cách viết bài và lên tiếng đối kháng. Muốn có sách xin độc giả hỏi các thư quán Việt ngữ địa phương hoặc liên lạc với chúng tôi ở tòa soạn Nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân.
Kính gởi quý vị quý bạn nội dung phát biểu đầy chí khí của Luật sư Lê Thị Công Nhân, qua cuộc phỏng vấn ngắn của Truyền Hình SBTN (Saigon Broadcasting Television Network ở Hoa Kỳ), qua đường dây điện thoại, sau khi cô được phóng thích ra khỏi nhà tù Việt cộng Thứ Bảy ngày 6 tháng 3, 2010. Cô Công Nhân sẽ tiếp tục bị quản thúc tại gia (quản chế) thêm 3 năm nữa. 3 câu hỏi của SBTN: Cô có cảm tưởng thế nào? Tại sao Mẹ đón mà cô bị công an áp giải? Cô có nhắn nhủ gì cho đồng bào Việt Nam ở hải ngoại?
Phát biểu ngắn
của Luật sư Lê Thị Công Nhân:
Ngày 6.3.2010 sau khi vừa về nhà vừa ra khỏi trại tù Thanh Hóa
-- Tôi rất là mệt, đi một chặng đường xa, từ trưa hôm qua chưa ăn một cái gì cả!Trong tù thì tôi không ăn chiều, xong rồi sáng nay nghĩ là người ta thả tôi về sớm, nhưng mà đến 11:15 phút trưa người ta mới thả tôi ra khỏi nhà tù, để mà công an áp giải đưa về về tận Hà Nội. Trên đường đi thì cũng không ăn uống gì cả!
-- Thực ra rất khó để mà nói chuyện với họ. Tôi cũng chỉ nói rằng: bao giờ thả tôi ra? Sao mà giam người lâu thế này? Bắt đi lúc 9 giờ sáng, bây giờ vượt quá giờ rồi sao không thả ra? Mẹ tôi đang đón tôi, đợi tôi ở ngoài. Thì họ bảo là: chúng tôi phải đưa chị về theo đúng với pháp luật, chứ chẳng phải chúng tôi tiếc gì. Bởi vì chị còn 3 năm quản chế, quản thúc đấy! Đấy họ nói thế thôi.
-- Xe của công an vào đến tận khu giam, đợi ngay ngoài cổng khu giam luôn, chứ không phải ở barrier cổng sắt. Từ khu giam ra đến barrier đến hơn một cây số. Có rất nhiều con đường để vào nhà tù đấy. Họ đưa tôi đi ra cái cổng sau, cổng của đường hậu nào đó, giữa cánh đồng rất là ngoắc ngoéo. Tôi không thể nào nhớ được. Có lẽ họ không muốn tôi có ngày về cũng như những người tù bình thường khác.
-- Tôi biết nhắn nhủ gì chứ ? Tôi vừa về, tôi cảm thấy nó như một cơn mơ khủng khiếp! Giờ phút này chưa biết nghĩ được là nhắn nhủ một điều gì cả. Tôi chỉ thấy rằng khi mà công an của bên nghiệp vụ, ở Hà nội vào phỏng vấn tôi lúc mà tôi đang ở tù Thanh Hóa, thì họ có nói một câu rằng: Chị có thấy rằng chị đã thất bại chưa? Chị có thấy rằng cuộc đời rằng chị dở dang không? Họ nói rất là nhiều, nhưng mà tôi bị ấn tượng về hai câu nói đấy.
-- Tôi cũng trả lời họ, và tôi cũng muốn coi đó là lời nhắn của tôi với cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Đó là: Tôi thấy rằng tôi không thành công, tôi chưa thành công, và tôi thấy mọi thứ cũng thật sự là dở dang! Nhưng mà là vì, tôi chỉ có thể làm (khóc, nghẹn lời) cái phần của tôi, nhưng tôi không thể nào làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác! Và nếu như cái lý tưởng của tôi có thất bại, thì tôi nghĩ rằng đó là điều cũng đúng.
--Nếu đến giờ này, mọi thứ đều dở dang, thì chắc cũng không cần phải nói nhiều, thì các anh chị và mọi người cũng biết công việc và tất cả các khía cạnh khác của đời sống. Nhưng mà dù việc có như thế nào đi chăng nữa, thì tôi nghĩ rằng tôi đã có những việc làm, và có những giây phút mà tôi cảm thấy mình thật sự là tự do: đó là khi tôi sống theo lý tưởng của tôi!
-- Rất may là sau 3 năm ngồi sau song sắt nhà tù, tôi thấy cái lý tưởng đó không sai. Không sai! Nhưng có thể là cả cuộc đời của tôi sẽ không thể thành công với cái lý tưởng đó. Nhưng mà đối với tôi, điều đó không phải là điều quá quan trọng! Đấy, như tôi nói với anh, người Việt Nam mình có 90 triệu người, 87 triệu ở trong nước và khoảng 3 triệu ở nước ngoài, và tôi chỉ là một phần trong 90 triệu đó mà thôi.
-- Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo về bản thân mình. Tôi nghĩ rằng với những gì tôi đã làm, thì có lẽ hơn cả những gì mà cá nhân tôi trong cái tỷ lệ dân số này có thể làm được. Đó là đã quá sức của tôi rồi! Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không từ bỏ! Còn tiếp tục như thế nào, đến mức độ nào, thì quả thực đến giờ phút này tôi không có tâm trí nào để nghĩ đến những cái chuyện đó hết.
-- Tôi thật sự bây giờ rất là mệt! Lúc xuống xe thì tôi đã bị ngã, mà công an nó cũng không kịp đỡ. Đầu óc tôi hiện giờ chỉ đủ tỉnh thức để về. Chỉ mong được về với gia đình. Quả thực tôi không nghĩ gì đến công việc gì ngay bây giờ cả (LTCN).
Phát biểu của Mẹ của Luật sư Lê Thị Công Nhân, bà Trần Thị Lệ
-- Người mẹ thì hơn ai hết, đối với đứa con thân yêu của mình đã được ra khỏi nhà giam để trở về với cuộc sống gia đình, tức nhiên niềm vui cũng rất là lớn. Nhưng mà cũng có thể nói rằng không phải là trọn vẹn. Đất nước phải có nền dân chủ, và nhân quyền được tôn trọng. Những người dân Việt Nam phải được hưởng tất cả các điều đó như là ở các nước khác. Lúc đó thì mới thật sự là hạnh phúc.
Đường em đi, nhất định sẽ thắng.
Và lịch sử Việt nam
sẽ có tên của người con gái
nhỏ bé, dễ thương
không một tấc sắt trong tay,
nhưng dám đứng lên
chống cả một tập đoàn bạo lực,
để bảo vệ lý tưởng của công nhân"
---(Ngụy Vĩnh
Thuyết)
Kính chuyển đến quý vị & các
bạn một bài viết
"Lê Thị Công Nhân, Bông Hồng
có Ánh Thép"
của Gs Nguyễn Thanh Giang
(Hà Nội) cùng
với những tiếng nói của cha mẹ và
giới trí thức
giả lên tiếngxót xa thương cảm và thống thiết
bênh vực Lê Thị Công Nhân, phát
ngôn nhân Ðảng
Thăng Tiến, vị luật sư can trường
"của cộng đồng
đau khổ và đang biết phản
kháng"......"Lê Thị Công
Nhân như một viên kim cương
quý hiếm đã được
mài giũa rực sáng lên, cả
trong đời thường và môi
trường chính trịđang bị nhà nước Việt Cộng cầm tù"...
Trong tâm tình hiệu triệu
quốc dân và đánh thức lương
tâm những kẻ cầm quyền vô
tri, bài viết này trình bày
chân dung, khí tiết, suy tư của Lê
Thị Công Nhân,
vị anh thư của lịch sử, "dịu
dàng, xinh đẹp, thông thái,
có học vấn", dũng
cảm quyết liệt:"Tôi sẽ chiến đấu
tới cùng, cho dù chỉ còn có một
mình tôi. Đấu tranh
truớc hết là để giành lấy nhân
quyền cho chính mình
và giành lấy quyền tự docho nguời Việt Nam. CSVN
đừng có mong chờ bất kỳ một
điều gìlà thỏa
hiệp,
chứ đừng nói là đầu hàng từ
phía tôi".
Kính chuyển
quý vị một tấm gương sáng,
"cái lẫm liệt tích tụ và
bật sáng lên từ bà Triệu,
Trưng Trắc, Trưng Nhị"....
Hãy đọc xem những tố cáo &
tranh luận với chế độ VC !
“… đây không phải chỉ là chuyện nhỏ chi phối sinh mệnh một người con gái mà
ẩn chứa sau đó những nguy cơ không thể xem thường, liên can đến uy tín và trách
nhiệm của quý vị trước nhân dân, trước lịch sử …”
Tố Hữu từng tụng ca một người con gái Miền Nam tên Trần thị Lý là nàng tiên có
thịt da là sắt, là đồng:
“ Em là ai, cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em hay là mây là suối
Ánh mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em, hay là sắt là đồng ”
Với Lê Thị Công Nhân , đơn giản và gần gụi, tôi thấy cô gái bé nhỏ này như
một bông-hồng-có-ánh- thép.
1. Chân dung
Có những loại người viết báo để làm hại hoặc giết người, tuy vậy, trong bài
"Sự thật về viêc chống phá Nhà nước của Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công
Nhân " đăng trên báo An ninh thế giới số 636, ra ngày 14 tháng 3 năm
2007, khi “chấm phá về chân dung của Lê Thị Công Nhân ”, Bảo Sơn đã viết: “Người gầy, thấp, da trắng, đeo kính cận, lộng ngôn, khá
thông minh, có khả năng viết lách và rất cực đoan”.
Về nhân thân của Lê Thị Công Nhân, đôi chỗ Bảo Sơn cũng có viết đúng sự
thực: “ Lê Thị Công Nhân tuổi con Dê, sinh năm
1979 (ngày 20 tháng 7), nguyên quán tại Gò Công Tây, Tiền Giang, nhưng
hộ khẩu thường trú thì ở P48 (nay là 316A) A7, ở phường Phương Mai, quận Đống
Đa, Hà Nội… Lê Thị Công Nhân học Đại học Luật từ năm 1997 đến 2001, khóa K22.
Trong lớp, Nhân là sinh viên học khá, nhất là tiếng
Anh. Sau khi học xong đại học thì Nhân học tiếp 2 năm để lấy bằng luật sư.
Học xong, Nhân về thực tập tại Văn phòng Luật sư Nguyễn Chiến do luật sư Nguyễn
văn Chiến là phó chủ nhiệm Đoàn Luật sư Hà Nội làm Trưởng Văn phòng... Sau đó
Nhân được nhận vào làm thư ký đối ngoại của Đoàn
Luật sư Hà Nội… Do có vốn tiếng Anh khá nên Nhân giao tiếp với một số nhân viên
của các cơ quan ngoại giao và thông tấn nước ngoài khá dễ dàng…”.
Chân dung Lê Thị Công Nhân dưới con mắt của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải
Phòng thì hiện lên ngời ngợi qua bài viết “Hãy làm một cái gì để không ân
hận ” đăng trên tập san Tổ Quốc số 13:
“ Khi Lê Thị Công Nhân xuất hiện, chúng tôi ngắm
cô từ xa với thứ tình cảm trộn lẫn giữa kính trọng, quý mến và quan ngại.
Nhìn Lê Thị Công Nhân , tôi ao ước được nhìn thấy cô trên sàn diễn thời trang,
trên kịch trường hoặc một cuộc thi hoa hậu chứ không phải giữa vòng vây dầy đặc của mật vụ Hà Nội. Thế nhưng,
cuộc đời là thế ! Từ một mẩu xương sườn của ông Adams, Chúa Trời đặt Jeans
D’Arc xuống mặt đất, dù là chốn trần ai, nhưng không phải để chết, thế mà cô đã
chết như một liệt nữ cho nền tự do của nhân dân Pháp. Lê
Thị Công Nhân lọt vào giữa chúng tôi với một chiếc khăn len rộng mầu trắng vắt
hờ qua đầu, một thân hình nhỏ nhắn trong bộ váy áo mầu đen xám sang trọng và nụ
cười trẻ trung, tự tin, thông minh, cùng một bàn tay dịu dàng… Ngoài tư chất là
một người con gái dịu dàng, xinh đẹp, thông thái, có học vấn, Lê Thị Công Nhân
còn mang tư chất của một nhân vật của cộng đồng đau khổ và đang biết phản
kháng, một thủ lĩnh tinh thần cho ngay cả lớp đã có tuổi như chúng tôi nữa … Lê
Thị Công Nhân như một viên kim cương quý hiếm đã được mài giũa rực sáng lên, cả
trong đời thường và môi trường chính trị ”.
Chân dung Lê Thị Công Nhân trong lòng người lính già Vũ Cao Quận thì óng
ánh qua lời kể sau đây:
Khi chỉ còn lại chúng tôi, ông Vũ Cao Quận so sánh Lê Thị Công Nhân với một
chiếc li pha lê, trong suốt, mỏng manh. Ông nói rằng với một người hoạt động
dân chủ, ông luôn ao ước có cô, một cô gái xinh
đẹp, thông minh, can trường trong lực lượng, một bông hoa giữa gió sương phũ
phàng để có cái noi gương và có cái bảo vệ; nhưng với tâm trạng của một
người bố, ông không thể đành lòng để Lê Thị Công Nhân nhiều
phen phải
“ trần trụi giữa bầy sói” khi bước vào con
đường hoạt động chính trị.
Bà Trần Thị Lệ, thân mẫu Lê Thị Công Nhân thì quả quyết khi trả lời phỏng vấn
đài RFA: “ … con gái tôi là một người công dân
Việt Nam rất yêu đất nước Việt Nam của mình và muốn có một đất nước có một nền
dân chủ thật sự, và Công Nhân đang đấu tranh cho điều đấy … hôm nay là
ngày 8/3 tại Việt Nam là ngày Quốc tế Phụ nữ, ngày mà người ta đấu tranh để có
một sự bình đẳng, nói chung là để phụ nữ có quyền ngang bằng với nam giới và
sau đó để người phụ nữ sống tốt đẹp hơn. Tôi cũng tôn vinh phụ nữ và con gái
tôi cũng là một phụ nữ, không phải là là mẹ mà nói tốt cho con, mà con gái tôi
là một người phụ nữ cũng có những hoạt động để có được một đất nước Việt Nam
tốt đẹp hơn. Trong ngày phụ nữ này thì mọi người
phụ nữ cũng được tôn vinh và sống một ngày hạnh phúc dưới sự chăm sóc của mọi
người thì con tôi lại nằm trong trại tạm giam. Đó là một điều tôi thấy rất xót
xa ”.
Nghe cái tên Công Nhân ta thường nghĩ đến một lớp người được đảng CSVN tôn lên
làm giai cấp lãnh đạo, nhưng bà Trần Thị Lệ giải thích rằng hồi còn chế độ Sài
Gòn cũ, bà nhiều khi rất bất bình trước những bất công, ngang trái thường gặp
ngoài xã hội, nghe bộ đội miền bắc vào nói là để xóa bỏ áp bức, xây dựng xã hội
không còn cảnh người đè nén, bóc lột người, bà hy vọng con gái bà sẽ được sống
trong một xã hội đẫm môi trường công bằng, nhân ái và bản thân cô cũng là một
người biết trọng sự công bằng và có tấm lòng chứa chan nhân ái. Công bằng, nhân ái cũng là tiêu chí hướng cho bà chọn
học trường luật và con gái bà ngày nay cũng là một luật sư.
Thế mà rồi … khi người ta dẫn giải con gái bà đi, cái hình ảnh xót xa còn đọng
lại trong bà là: “ Lúc đó con gái tôi chỉ nói là quên mang theo cái khăn mặt
bông, con gái tôi cũng nói là đã mang theo 100.000 đồng tiền Việt Nam. Tôi có
nói với cháu có cần lấy thêm vì con gái cũng cần chi phí … cho cá nhân nhưng
cháu nói là thôi đủ rồi. Như anh biết, thực ra lúc đó mẹ con tôi không nói được
gì nhiều với nhau, vì công an người ta ngồi đầy ở đó nên mình cũng chỉ được nói
thế thôi ….Đến bây giờ tôi vẫn không tiếp tế được
gì cho con. Tôi có mua thêm quần áo ấm cho cháu vì Hà Nội hiện đang trở lạnh,
rất là rét… nhưng không biết làm sao để gửi vào cho cháu ! ”.
Vậy nhưng, vượt lên trên tất cả những thảm họa cay đắng kia, trong lòng nhà thơ
Ngụy Vĩnh Thuyết chân dung Lê Thị Công Nhân cứ vòi vọi, vòi vọi anh hùng:
“ Tôi thầm gọi tên em,
người con gái can trường
có lí tưởng của công nhân.
Đường em đi, nhất định sẽ thắng.
Và lịch sử Việt nam
sẽ có tên của người con gái
nhỏ bé, dễ thương
không một tấc sắt trong tay,
nhưng dám đứng lên
chống cả một tập đoàn bạo lực,
để bảo vệ lý tưởng của công nhân ”.
Trong bài thơ “Em! Thiên thần trong bão tố ”, Diệp Quang Thanh lại thấy một vì
sao đã thoát tự ngục tù:
“ Giờ này, trong lao tù ngột ngạt
Em đang nghĩ gì ? hỡi người con gái nhỏ mến yêu
Mẹ thân thương đang khắc khoải mong chờ
Đứa con bé bỏng trở về trong vòng tay của mẹ
……….
Đêm nay trong ngục tối
âm thầm, em đang nghĩ miên man
…
Hay em đã hóa thành Vì Sao …huyền ảo …”
2. Khí tiết
Đã ngoại bẩy mươi, sức nhớ không còn như xưa nữa, nhưng hình như tôi có thể
khẳng định rằng chưa được đọc một bản tuyên thệ xả thân cho công cuộc đấu tranh
vì Dân chủ và Nhân quyền nào hùng tráng đến thế này : “ Thực sự tôi không thể đoán được việc gì có thể xảy ra đối với tôi.
Nhưng tôi khẳng định với tất cả lương tâm, trách nhiệm của mình đối với đất
nuớc Việt Nam và dân tộc Việt Nam: Tôi
sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn có một mình tôi. Đấu tranh truớc hết là để
giành lấy nhân quyền cho chính mình và giành lấy quyền tự do cho nguời Việt Nam. CSVN đừng có mong chờ bất
kỳ một điều gì là thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi. Tôi không thách thức, nhưng nếu CSVN đã quyết tâm thực hiện
những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của nguời dân Việt Nam và
muốn dìm đất nước Việt Nam trong tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt
kinh tế, lạc hậu về mặt văn hóa, kéo dài cho tới trọn đời con cháu của chúng ta
cũng như của chính những nguời cộng sản thì họ cứ việc hành xử với những gì mà
họ có.
Gia đinh tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố
và có thể bị đi tù. Tôi xin khẳng định một lần nữa, đó chưa phải là điều tồi tệ
nhất có thể xẩy ra…
Tôi đã đuợc sinh ra là một con nguời thì tôi có đầy đủ nhân quyền cơ bản mà
đấng tạo hóa đã ban cho tôi và tôi đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền cho Việt
Nam hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ
lương tâm và trách nhiệm của tôi đối với chính
tôi, với dân tộc Việt Nam và đối với đấng tạo hóa đã sinh ra tôi.
Những gì tôi đã làm được tuy hết sức là nhỏ bé, nhưng nếu như mỗi cá nhân
chúng ta đừng thờ ơ, nghĩa là chưa ủng hộ hay ủng hộ rồi mà chưa tham gia hay
tham gia rồi mà chưa tích cực, xin hãy
mạnh dạn nói lên tiếng nói của mình.
Cộng sản đã hết sức thành công trong việc
làm cho dân tộc Việt Nam sống chìm trong nỗi sợ hãi hàng chục năm trời. Nếu
chúng ta đều sợ hãi như vậy thì tôi e rằng chúng ta đã sợ hãi quá mức cần
thiết, tù tội cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Tôi không muốn
nói mình là một tấm gương, nhưng nếu như tôi có bị tạm thời nhận một nhiệm sở
mới hết sức là bất đắc dĩ, đó là nhà tù- thì tôi mong rằng các nhiệm sở ở bên
ngoài tức là xã hội sẽ có nhiều những người con Việt Nam tiếp tục những công
việc mà tôi đang làm. Cố nhiên trong nhiệm sở bất đắc dĩ đó tôi sẽ cố gắng hết sức để vẫn tiếp tục công việc truyền bá
dân chủ, dân quyền và đấu tranh cho nền dân chủ nhân quyền và tự do cho nguời
dân Việt Nam ”. Đó là lời phát biểu của anh thư Lê Thị Công Nhân đã được truyền qua hệ
thống viễn liên ngày 26 tháng 2 năm 2007.
Thì ra, đấu tranh cho Dân chủ, Nhân quyền cũng cần
và cũng có tấm gương lẫm liệt. Cái lẫm liệt tích tụ và bật sáng lên từ Bà
Triệu, Trưng Trắc, Trưng Nhị ... Người ta đã từng tán tụng mãi nụ cười
Võ Thị Thắng, nhưng ở đây, nụ cười Lê Thị Công Nhân mới thật là rạng rỡ hơn,
khả ái hơn nhiều. Cái khí tiết lẫm liệt Lê Thị Công Nhân có sức rung động xốn
xang lòng người đến mức làm cho “bác công nhân” Ngụy Vĩnh Thuyết thốt lên: “…
tôi sám hối và xin em tha thứ …” qua đoạn trích bài thơ sau:
Sám hối
Tôi là một công nhân,
thuộc đảng của giai cấp công nhân,
đảng cộng sản Việt Nam.
Tôi sám hối và xin em tha thứ.
Bàn tay tôi lớn hơn em,
Nhưng tim và gan tôi nhỏ hơn em.
Cơ chế đã biến tôi thành người vô cảm.
Tôi sống và làm việc cho đảng
như những con người máy không tim.
Đảng chỉ được cái xác vô tình của tôi.
Còn hồn tôi dõi theo em
Lê Thị Công Nhân .
Em hãy cố lên đi
để cho hồn tôi nhập lại xác,
để tôi dám tự bứt những xích dây xiềng xích,
đập vỡ cơ chế kìm kẹp để
trở về với tính công nhân ”. Còn Lan Anh, nữ sinh trường phổ thông Trung học Amsterdam thì tưởng vọng
đến một ngày, sang năm thôi, cũng được đứng lên lẫm liệt trước]
“ những kẻ đang hành
hạ chị ”:
“ Năm ngoái mồng 8 tháng 3
Ra đường em mua mấy bó hoa
Tặng bà, tặng mẹ, tặng cô giáo
Người tạo cho em cuộc sống này.
Hôm nay mồng 8 tháng 3
Cắn chặt hàm răng em lựa thêm một nụ hoa
Tặng chị thêm ấm lòng trong gông cùm lạnh lẽo
Hỡi người đã vì chúng em mà chẳng tiếc thân
Để cho
Sang năm, mồng 8 tháng 3
Em lại được ra vườn thỏa thích hái những nhành hoa
Tặng mọi người thân yêu và cho cả kẻ đang hành hạ chị
Bắt chúng phải ngước đầu thuần phục trước tự do ”
3. Lê Thị Công Nhân không thể là tội
phạm
Sau khi bắt giam hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân , hàng loạt báo
của Đảng đã công bố tội danh để giải thích nguyên nhân hành động của những ông
chủ họ.
Đối với luật sư Lê Thị Công Nhân , báo Nhân Dân tỏ ra thận trọng qua mấy dòng
rất ngắn: “Theo cơ quan công an, Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân đã tập hợp
tài liệu, lôi kéo, tuyên truyền chống phá nhà nước. Nguyễn Văn Đài được xác
định là chủ mưu, Lê Thị Công Nhân là đồng phạm”. Trong khi đó, báo Quân đội
Nhân dân, dựa theo tờ An ninh Thủ đô, đã như là tưyên cáo một bản án:
“Góp phần tích cực vào các hoạt động chống đối cuả Nguyễn Văn Đài là Lê Thị
Công Nhân (SN 1979), quê Gò Công Tây, Tiền Giang, trú tại P48 - A7 Tập thể Văn
phòng Chính phủ, phường Phương Mai, Hà Nội. Xuất thân trong một gia đình công
nhân viên chức, Lê Thị Công Nhân được nuôi ăn học chu đáo, năm 2001 tốt nghiệp
Đại học Luật, năm 2004 tốt nghiệp lớp luật sư và công tác tại bộ phận thư ký
quốc tế, Văn phòng Luật sư Hà Nội.
Năm 2005, Lê Thị Công Nhân thôi việc tại Văn phòng Đoàn Luật sư Hà Nội, đăng ký
hành nghề tại Văn phòng Đoàn Luật sư Thiên Ân của Nguyễn văn Đài. Từ đấy Lê Thị
Công Nhân đã được Nguyễn văn Đài dẫn dắt vào con đường lầm lạc và hoạt động
giúp sức tích cực cho Đài.
Ngay sau khi quen biết Đài, tháng 4-2006, Lê Thị Công Nhân ký tên ủng hộ “
tuyên ngôn tự do dân chủ cho Việt Nam 2006 ” và tham gia “ Khối 8406 ” do
Nguyễn văn Lý lập ra. Tháng 7-2006, sau khi đọc được dự thảo cương lĩnh “ Đảng
Thăng tiến Việt Nam ” trên trang Web tiếng Việt của Đài BBC, Lê Thị Công Nhân
đã gửi thư ủng hộ và đăng ký gia nhập, tự nhận mình là người phát ngôn của đảng
này tại Hà Nội
Tháng 9-2005, Lê Thị Công Nhân vào Huế gặp Nguyễn
văn Lý, cùng tham gia dự thảo Cương lĩnh và tuyên bố công khai đảng Thăng Tiến
trên mạng internet. Lê Thị Công Nhân chính thức trở thành phát ngôn viên của
đảng này, thực hiện việc tuyên truyền, phát triển đảng này ở trong và ngoài
nước.
Lê Thị Công Nhân đã viết một số tài liệu như “Sự
thật về việc bãi bỏ Nghị định 31/CP ngày 14/4/1999 ”, tài liệu chuẩn bị tham dự
Hội nghị về Quyền Lao động do tổ chức Đàn Chim Việt tại Ba Lan tổ chức ở
Vacsava nhưng đã bị các cơ quan chức năng kịp thời phát hiện ngăn chặn.
Không thực hiện được ý đồ, Lê Thị Công Nhân tức tối nhiều lần trả lời phỏng vấn
báo đài nước ngoài và viết nhiều tài liệu tuyên truyền, xuyên tạc thực trạng
dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, cùng Nguyễn Văn Đài sử dụng văn phòng luật sư
Thiên Ân để tụ tập lôi kéo những người khiếu kiện, sinh viên bằng nhiều hình
thức.
Tháng 12-2006, Lê Thị Công Nhân cùng Nguyễn văn Đài
đã tổ chức mở lớp “Tuyên truyền về tự do dân chủ” tại văn phòng luật sư Thiên
Ân để phát triển lực lượng chống đối trong thanh niên, sinh viên. Nguyễn
Văn Đài và Lê Thị Công Nhân đã xây dựng chương trình, soạn các giáo trình phục
vụ việc mở lớp.
Khi lôi kéo được sinh viên tham gia lớp học, Đài và Nhân sử dụng thủ đoạn hứa
hẹn tài trợ cho đi du học nước ngoài, cung cấp tài liệu dưới hình thức trao
đổi, thảo luận để kích động, tuyên truyền, tạo sự chuyển hóa về tư tưởng, nhận
thức trong giới trẻ, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng, thể chế nhà nước XHCN
”.
Nhà báo Bảo Sơn, trên tờ An ninh thế giới còn viết
dày đặc gần một trang rưỡi báo để lên án và kết tội Lê Thị Công Nhân.
Nhiều người đặt câu hỏi, không biết vì hằn thù cá nhân hay vì ra sức phấn đấu
lên luơng lên chức hoặc nhằm kiếm chác cái giải thưởng báo chi như Nguyễn Như
Phong ngày nào mà ông Bảo Sơn nỡ táng tận lương tâm đến thế.
Bà Trần Thị Lệ trong “Đơn kiến nghị” gửi các vị lãnh đạo đã phải phàn nàn: “Từ lúc con tôi bị bắt tạm giam tới nay, báo chí trên cả
nước đã đưa tin và một số bài báo đã dùng những lời lẽ nhục mạ, thậm chí còn
nêu những chi tiết hoàn toàn sai lệch hầu bôi đen, hạ thấp nhân cách con tôi và
cả gia đình tôi … Vì bịa đặt nên có những chi tiết đưa ra hết sức vô lý
và lố bịch, tôi xin đơn cử vài chi tiết trong bài “ Sự thật về việc chống phá
Nhà nước của Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân”, ông Bảo Sơn đã viết …. Ai đọc
đoạn này đều thấy nực cười vì sự vô lý mà do dã tâm của người viết muốn chà đạp
nhân cách con tôi … ”.
Ông Trần Ngọc Thành, nguyên Tổng biên tập báo Đàn Chim Việt ở Ba Lan cũng rất
bất bình. Ông tuyên bố: “Với tư cách là một công dân Ba Lan bị xúc phạm, tôi có
quyền đưa tờ báo này ra một tòa án quốc tế và tôi đang cùng luật sư của mình
xem xét khả năng về việc đưa tờ báo cũng như tác giả của bài báo này ra tòa”.
Ông Thành đã từng theo đuổi một vụ kiện suốt 5 năm và ông đã thắng kiện hãng
Truyền hình Quốc gia Ba Lan. Hãng này đã phải bồi thường cho ông 100.000 PLN
(tiền Ba Lan, khoảng hơn 30.000 USD) và trong chương trình phát lúc 22h40 phút
ngày 21 tháng 3 năm 2007 vừa qua, phóng viên hãng này đã phải chính thức lên
tivi xin lỗi ông Thành.
Tin rằng ông Trần Ngọc Thành lại sẽ thắng nếu khởi kiện lần này. Ngay đối với
bản thân người viết bài này, Bảo Sơn cũng đã mắc tội bịa đặt, vu khống. Bảo Sơn
viết: “Phát hiện thấy Đài được một số tổ chức nước ngoài “ quan tâm” cho nên
một số người bất mãn, cơ hội chính trị như: Hoàng Minh Chính, Nguyễn Văn Lý,
Trần Khuê, Thanh Giang, Lê Hồng Hà… cũng tranh thủ và tâng bốc Đài là “nhà
chính trị trẻ, ngọn cờ của phong trào đấu tranh dân chủ”.
Rồi đây, trước quan tòa, Bảo Sơn hãy trả lời cho được rằng tôi đã viết, đã nói
ở đâu cái câu Bảo Sơn đặt trong ngoặc kép đó ?
Trong bài báo của mình, ngoài phần moi móc đời tư và xuyên tạc để nhục mạ gia
đình Lê Thị Công Nhân và luật sư, liên quan đến cái gọi là tội trạng, Bảo Sơn
chỉ viết được mấy điều như sau:
1 – “ … Tuy nhiên, Nhân lại rất hăng hái lao vào “hoạt động chính trị ” bằng
cách thậm thụt quan hệ với những đối tượng như Nguyễn Văn Lý, Trần Ngọc Thành
(quốc tịch Ba Lan, trưởng chi nhánh Tập hợp Dân chủ đa nguyên tại Ba Lan và
Cộng hòa Séc) và một số đối tượng chính trị khác.)”
Hoạt động chính trị làm sao mà là phạm tội ? Ông
Trần Phú, ông Nguyễn Ái Quốc … ngày xưa, các ông Đỗ Mười, Nguyễn Phú Trọng …
ngày nay cũng đã và đang hoạt động chính trị đấy chứ? Quan hệ với Nguyễn Văn
Lý, Trần Ngọc Thành… là phạm tội ư ? Thế thì nhà sư quan hệ với kẻ trộm cắp,
giết người, các “ sơ ” quan hệ với gái mãi dâm bị SIDA là phạm tội hay học trò
quan hệ với thầy giáo để mua điểm, quan nhỏ quan hệ với quan to để chạy chức và
tham nhũng là phạm tôi ?
2 – “ …Nhân còn trực tiếp viết nhiều bài gửi cho các đài, báo nước ngoài với
nội dung xuyên tạc chính sách của Đảng, nhà nước Việt Nam và vu cáo chính quyền
“ đàn áp tôn giáo ”. … Tháng 12 năm 2006, Lê Thị Công Nhân đã trả lời phỏng vấn
một tờ báo nước ngoài với những lời lẽ hằn học phê phán Chỉ thị 37/2006/CT-TTg
của Thủ tướng Chính phủ … về việc quy định một số biện pháp tăng cường lãnh đạo
và quản lý báo chí ”.
Viết bài gửi cho các đài báo nước ngoài hẳn là không có
tội rồi, bởi vì nhiều nhà khoa học, quan chức, kể cả các vị lãnh đạo
quốc gia cũng có bài đăng trên các báo và trả lời phỏng vấn đài nước ngoài. Đọc tất cả các bài viết, không ai thấy Lê Thị Công Nhân
xuyên tạc chính sách Đảng, vu cáo chính quyền mà chỉ thấy nói lên những sự thật.
Tất nhiên, ai cũng hiểu, không những không được nói xấu Đảng mà còn không đựoc
nói xấu bất kỳ cá nhân nào, nhưng nói lên những cái xấu của Đảng, những khuyết
tật của chính quyền là điều cần khuyến khích và có thể được biểu dương bởi như
vậy tức là thực hiện nghĩa vụ phê bình mà chủ tịch Hồ Chí Minh thường nhắc nhở
đảng viên phải làm thường xuyên. Phê phán với tinh
thần thân thiện, lời lẽ ôn tồn thì dễ thuyết phục hơn, nhưng dẫu với thái độ
hằn học thì cũng chỉ đáng chê chứ không thể xem là tội lỗi được. Phê phán cả
chủ trương đường lối, cả những chính sách lớn của Đảng như “ Cải cách ruộng đất
”, “ Ưu tiên phát triển công nghiệp nặng ” … còn là điều có thể và cần
thiết nữa là chỉ với Chỉ thị 37/2006/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ…
3 - “ Nhân cũng là kẻ tích cực nhất trong việc mở các lớp học về dân chủ nhân
quyền tại văn phòng luật sư Thên Ân ”.
Mở các lớp học về dân chủ và nhân quyềnlà việc làm tốt và đáng khuyến khích.Việc này nhẽ ra
phải đã được triển khai rộng trong xã hội, đặc biệt ở các cấp học phổ thông và
đại học của nước ta. Dạy về dân chủ nhân quyền cơ bản, giới thiệu cả dân chủ
nhân quyền của Mỹ và của Phương Tây đều cần thiết và có ích. Tại các trường học
ở nhiều nước trên thế giới, đặc biệt là ở các nước Phương Tây, cũng như ngay ở
Sài Gòn trước năm 1975 người ta cũng giảng dạy về chủ nghĩa Mác nghiêm chỉnh
kia mà.
Vả chăng, Lê Thị Công Nhân cho biết, vào lúc 10 giờ
kém 15 phút sáng mồng 3 tháng 2, khi khoảng 15 công an ập vào bắt cả thầy lẫn
trò ra xe ôtô đưa về đồn công an phường Bùi Thị Xuân, cô đang chuẩn bị giới
thiệu một bài viết của tiến sĩ triết học Đỗ Mạnh Trí có tiêu đề “ Nhân phẩm -
Nền tảng của Nhân quyền”. Đấy là một bài viết thuộc phạm trù triết học,
đạo đức học, chứ thậm chí, không thuộc về chính trị. Lại nữa, nhiều nhặn gì
đâu, lớp học chỉ có 3 sinh viên và đấy cũng mới là buổi học đầu chưa bắt đầu !
4 - “ Lê Thị Công Nhân đã khai với Cơ quan điều tra là ả có tham gia “khối
8406” của Nguyễn Văn Lý và là phát ngôn viên của “đảng Thăng tiến Việt Nam” (
đảng này tự tuyên bố thành lập ngày 8-9-2006 trên mạng internet do Nguyễn Văn
Đài chủ mưu, cầm đầu, nhưng cũng chỉ tồn tại trên mạng được non 4 tháng vì
trưởng ban đại diện thành lập của đảng là Nguyễn Phong đã tuyên bố giải tán
đảng ”.
Dẫu tham gia Khối 8406 và nhận làm phát ngôn viên của đảng Thăng Tiến Việt Nam
có là phạm tội đi chăng nữa nhưng, chẳng nhẽ đối với một người con gái chỉ mới
nhận lời tham gia vào cái đảng mà đảng đó chỉ tồn tại trên mạng internet và,
tồn tại chỉ 4 tháng thôi, mà hệ thống chuyên chính của cả một Đảng tự coi mình
là “ ngôi sao sáng, sáng nhất trong muôn vì sao ” đã thấy cần quyết tâm thẳng tay đàn áp để triệt hạ gấp gáp đến như
thế sao ? Có e rằng thiên hạ chê cười rằng đảng CSVN “thần hồn nát thần
tính” không ? Phàm những kẻ hay hốt hoảng và dễ
dàng trở nên cuồng bạo do thảng thốt run sợ đều là những kẻ bất chính và ngày
tàn của họ đã cận kề .
Đảng Thăng Tiến đã làm được những gì và Lê Thị Công Nhân đã có những hành động
nào mới là cái mà tòa được đem ra xem xét để luận tội chứ?
4. Thử tìm nguyên nhân
Báo Quân đội Nhân dân viết: “Xuất thân trong một gia đình công nhân viên chức,
Lê Thị Công Nhân được nuôi ăn học chu đáo, năm 2001 tốt nghiệp Đại học Luật,
năm 2004 tốt nghiệp lớp luật sư… ” và “ Ngay sau khi quen biết Đài, tháng 4 –
2006, Lê Thị Công Nhân ký tên ủng hộ “tuyên ngôn” tự do, dân chủ cho Việt Nam
2006 và tham gia “ Khối 8406 ” do Nguyễn Văn Lý lập ra. Tháng 7 – 2006, sau khi
đọc được dự thảo cương lĩnh “Đảng Thăng Tiến Việt Nam” trên trang web tiếng
Việt của đài BBC, Lê Thị Công Nhân đã gửi thư ủng hộ và đăng ký gia nhập, tự
nhận mình là người phát ngôn của đảng này tại Hà Nội ”.
Chưa hề được xuất ngoại hay được đào tạo ở bất cứ trường lớp ở nước ngoài nào
để có dịp ăn phải bả Phương Tây mà “được nuôi ăn học chu đáo” dưới mái trường
XHCN qua hơn chục năm, hết phổ thông, lên đại học, đến sau đại học; lại cũng chưa được gặp cha Nguyễn Văn Lý mà chỉ “Ngay
sau khi quen biết Đài” và mới chỉ “…sau khi đọc được dự thảo Cương lĩnh “ Đảng
Thăng Tiến Việt Nam ” trên trang web” thôi, Lê Thị Công Nhân đã quyết đinh gia
nhập đảng và hăng hái “hoạt động chính trị”. Lê Thị
Công Nhân không bị hệ thống giáo dục nào khác tuyên truyền nhồi nhét cả, không
bị ai dụ dỗ cả, không làm tay sai cho ai cả mà làm tay sai cho chính cái đầu
của cô. Mà, cái đầu của cô thì lại được đào tạo bởi chính hệ thống giáo
dục này và được kết cấu bởi nhận thức từ chính xã hội này phản ánh vào. Vậy thì
lỗi là do cái sai trái, cái hỏng hóc của chính môi trường xã hội chứ đâu phải
từ cô?
Báo An ninh thế giới viết : “ Cư dân ở phường không ít người nhìn Nhân bằng con
mắt vị nể, bởi đi đâu ả cũng khoe là con gái của vị giáo sư danh tiếng Nguyễn
Hoàng Phương. Nhưng chỉ cần để ý tí chút thì thấy chắc chắn ả không phải là con
gái giáo sư Nguyễn Hoàng Phương bởi làm gì có chuyện “con gái” họ Lê mà bố thì
họ Nguyễn ”.
Soi móc để mỉa mai như vậy thật chẳng cao thượng chút nào. Tin rằng, là một
người thông minh và tự trọng, Lê Thị Công Nhân hẳn không lừa thiên hạ theo cách
ngô nghê Lê quàng ra Nguyễn như vậy. Chẳng những thế, tôi biết Lê Thị Công Nhân
rất quý trọng và yêu mến người bố dượng của mình. Chính vì vậy mà cô buồn nỗi
buồn của bố dượng, thậm chí mang trong lòng cả “mối hận trí thức” của dượng. Cô biết dượng và mẹ đã từng khăng khít trong đồng tác giả
một công trình khoa học về tâm linh rất có giá trị mang tên: “Đông y học dưới
ánh sáng của Lý thuyết Tập Mờ ”. Công trình khoa học độc đáo đó được mời trình
bày tại Trung tâm tính toán của Viện Hàn lâm Khoa học Liên Xô năm 1988.
Nguyễn Hoàng Phương sinh ngày 27 tháng 3 năm
1927 tại Phong Điền, Thừa Thiên, đậu bằng Thành Chung ở Huế năm 1944. Cách mạng
Tháng Tám thành công, ông xung vào Trung đoàn Giải phóng quân Trần Cao Vân. Năm
1949, chàng lính trẻ Nguyễn Hoàng Phương đột nhiên nhận được quyết định cử đi
học do Chủ tịch Ủy ban Kháng chiến Hành chánh Liên khu V ký. Đây là bước ngoặt
lớn đẩy chàng trai thông minh, tuấn tú này rời khỏi cái xác suất “Xanh cỏ, Đỏ
ngực” may ra rộng đường vào quan lộ để từng bước hòa mình vào cái giai tầng xã
hội thường phải mang “mối hận trí thức” dưới các chính quyền cộng sản.
Năm 1962, Nguyễn Hoàng Phương là người Việt Nam đầu tiên bảo vệ thành công luận
án phó tiến sĩ Vật lý học tại Đại học Lomonosov ở Liên Xô. Về nước, ông được bổ
nhiệm làm chủ nhiệm Khoa Vật lý đầu tiên ở Đại hoc Tổng hợp Hà Nội. Ngoài đóng
góp đào tạo hàng chục ngàn cử nhân, tiến sĩ, giáo sư, nhà khoa học siêu việt này
còn tiến hành hàng loạt công trình nghiên cứu rất cao siêu và viết hàng vạn
trang sách. Sách giáo khoa có: các giáo trình Cơ học Lý thuyết, Cơ học Lượng tử
cho Hóa sinh … Sách chuyên khảo có: Xử lý Thông tin Ghi số, Nhập môn Lý thuyết
Tập mờ cho kỹ sư ….Sách khoa học có: bộ sách Minh triết và Duy lý, bộ sách Tích
hợp đa văn hóa Đông Tây cho một chiến lược giáo dục tương lai, Con người và
Trường sinh học, Bốn mươi chín Ngọn lửa của Mẫu, Hỏi đáp về Công trình Sứ mệnh
Đức Di Lạc … Sách danh nhân có: Anbe Anhxtanh, Galilêô Galilê … Ông đi từ giảng
dạy Toán học, giảng dạy và nghiên cứu về Vật lý học sang các lĩnh vực Cận Tâm
lý học, Cận Sinh lý học, Trường Sinh học …
Gọi ông là nhà khoa hoc siêu việt vì nhiều công bố khoa học của ông vượt quá
tầm nhận thức của thời đại. Ông khám phá Cấu trúc ẩn của Kinh Dịch và biểu diễn
những nguyên lý triết học Đông phương bằng Đại số Tám chiều Caley. Ông đã sắp
xếp tám Quẻ Dịch vào tám khung của Đại số Caley và đưa ra những phương trình
tính toán xuôi ngược đều cho nghiệm số trùng khớp. Ông tìm được các phương
trình toán học liên hệ con số 49 của kỳ giỗ người chết với 49 phân cảnh giới
luân xa, 49 phân cảnh giới hạt cơ bản và tâm linh, 49 phân cảnh giới mầu sắc,
49 phân cảnh giới Linh từ ….Ông đi từ Toán học, Vật lý học đến Khoa học Tâm
linh.
Và, thế là từ những quy kết về “chuyên môn đơn thuần”, “chuyên sâu nhưng hồng
không thắm” người ta tiến đến ghép tội ông là mê tín dị đoan, là phản Macxit.
Công an từ chỗ thâm nhập để theo dõi các giờ lên lớp đến ngăn trở các buổi ngọai
khóa của ông. Ông bị cách chức Chủ nhiệm khoa, không lên lương, không được đi
nước ngoài dù là đến nước XHCN, sách viết ra không được xuất bản. Uất ức dồn
nén đến mức ông phải rời bỏ Đảng…. Dù chen chúc
giữa ngồn ngộn sách vở, thầy giáo của nhiều thế hệ thầy, nhiều bộ trưởng, nhiều
ủy viên Trung ương Đảng, giáo sư Nguyễn Hoàng Phương vẫn chỉ được “ăn như sư, ở
như phạm” trong một căn phòng mười lăm mét vuông suốt gần chục năm trời…
Năm 1991, biết tôi sắp đi dự hội thảo tại mấy
trường đại học ở Hoa Kỳ, giáo sư Nguyễn Hoàng Phương đến nhà gửi tôi tập công
trình nghiên cứu Tích hợp Đa văn hóa Đông Tây dưới ánh sáng Lý thuyết Tập Mờ để
đem đi. Nhưng, tôi đã hèn nhát bỏ lại ! (Sự thực là, lúc ấy tôi là người
cùng với giáo sư- tiến sĩ Mỹ Judith L. Ladinsky tổ chức nên chuyến đi đầu tiên
của 12 nhà khoa học đầu ngành sang Hoa Kỳ, nếu tham thêm việc của giáo sư, ngộ
nhỡ bị công an phát hiện giữ lại thì hỏng chuyến đi của cả đoàn). Tuy nhiên tôi
cũng có thể tự an ủi rằng đã quyên góp được cho giáo sư một khoản tiền nho nhỏ
từ nước ngoài để giáo sư xuất bản mấy tập sách công trình nghiên cứu sau này.
Dẫu sao, nếu tôi đã dám đem đi và đem được trót lọt thì biết đâu sự nghiệp của
giáo sư còn được định giá sớm hơn.
Người ta thường gọi những người hay có ý kiến khác với lãnh đạo là bọn cơ hội
và giải thích nguyên nhân các phản kháng chính trị đều xuất phát từ sự bất mãn.
Trước đây là Trần Độ, Hoàng Hữu Nhân …, ngày nay là Nguyễn Vũ Bình, Lê Thị Công
Nhân….
Trần Độ làm sao không bất mãn được với các chính
sách ngăn cấm tự do tư tưởng, bóp nghẹt tự do sáng tác của văn nghệ sỹ
khi cái tâm của ông bị chính cái trách nhiệm trưởng Ban Văn hóa Văn nghệ Trung
ương Đảng của ông đầy đọa. Lê Thị Công Nhân làm sao
không bất mãn được khi, là một luật sư trí thức mà, ngoài xã hội thì thấy những
điều luật đang hình sự hóa hầu hết các cuộc biểu tình chính đáng của công nhân;
trong nhà thì tận mắt chứng kiến cái “mối hận trí thức” của bố dượng mình.
Phải nói, đấy là nỗi bất mãn thiêng liêng của những
lương tri thánh thiện. Không có những nỗi bất mãn như thế, con người
không hơn gỗ đá, không khác con vật là bao, xã hội trở nên vô cảm, vô tri,
không còn là nhân loại. Cho nên, những nỗi bất mãn như thế phải được tôn thờ
chứ không thể đem ra kết tội .
5. Bông hồng phải được nâng niu,
ánh
thép phải được trân quý
Việc bắt giữ Lê Thị Công Nhân đã làm dấy lên làn sóng phản đối mạnh mẽ như chưa
từng thấy ở cả trong nước và ngoài nước. Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa từ Hải Phòng
bức xúc: “Bắt giam luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân sau vụ bắt
giam linh mục Nguyễn Văn Lý đầu tết Đinh Hợi, khép những nhà hoạt động nhân
quyền, dân chủ này vào tội danh “tuyên truyền chống nhà nước Cộng hoà xã hội
chủ nghĩa Việt Nam” chính quyền cộng sản đã phơi bày bộ
mặt nham hiểm, đổi trắng thay đen vi phạm Hiến pháp, vi phạm công ước nhân
quyền quốc tế mà họ đã ký kết. Vì các vụ bắt giam này xảy ra sau khi
được gia nhập WTO, ký được hiệp định thương mại Việt –Mỹ, được rút tên ra khỏi
danh sách LHQ quan tâm về tôn giáo nên mang nặng thêm yếu tố “khỏi vòng cong
đuôi” của một chính đảng tồn tại bằng lừa đảo”.
Ông giảng giải và kêu gọi “Như chúng ta đã biết, tất cả các nước ( trừ 4
nước cộng sản còn sót lại) không ở đâu và một chính
đảng nào được phép dùng bạo lực đàn áp một chính đảng khác; cũng không một chính
phủ nào dám coi việc chỉ trích chính phủ là “chống lại nhà nước”. Tương
tự như vậy không còn một lực lượng cảnh sát nào và ở đâu là công cụ của một
chính đảng đàn áp một đảng đối lập. Tôi tha thiết kêu
gọi đảng CSVN và lực lượng công an nhân dân Việt Nam hãy suy nghĩ thật nghiêm
túc hành vi họ đang làm để không bị mang tiếng là một chính đảng man rợ cùng
một công cụ rừng rú trong sinh hoạt chính trị cộng đồng nhân loại. Bạo
lực đang và sẽ bị loại trừ hoàn toàn khỏi đời sống chính trị và xã hội loài
người (trừ xã hội loài vật). Với Lê Thị Công Nhân , tôi kêu gọi các người hãy
thận trọng ”.
Người lính già Vũ Cao Quận thống thiết hơn: “Tôi chỉ là một công dân già, không
chức quyền, không tiền bạc và không hề có một chút gì để nhân danh cả. Tôi chỉ
có tấm lòng của một người cha để nhân danh, tôi tha thiết kêu gọi:
- Ông Tổng thống Mỹ . - Các Ông, các Bà Tổng thống, Thủ tướng của Liên minh
Châu Âu. - Các Bà nữ hoàng. - Đức Nhật hoàng tôn kính và thủ tướng Nhật Bản.
Nếu tất cả các vị tôn kính còn chút nước mắt xin
hãy nhỏ xuống vì Lê Thị Công Nhân , vì một đứa con gái Việt Nam bé bỏng, yếu
ớt. Hãy rủ lòng thương nó như thương một đứa con tội nghiệp mà các vị mạnh mẽ
lên tiếng buộc nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải trả tự do ngay cho nữ luật
sư Lê Thị Công Nhân cùng luật sư Nguyễn Văn Đài chỉ vì 2 luật sư này đã
”phạm tội” san sẻ, truyền đạt những điều cao thượng,
bác ái thuộc về “Dân chủ và Nhân quyền” của nước Mỹ, của nước Pháp, của
George Washington, Thomas Jefferson, Franklin Rooservelt, Abraham Lincoln, Bill
Clinton, George Bush, của Montesquieu…cho thế hệ trẻ Việt Nam tội nghiệp đang
bập bõm về dân chủ và về cái quyền được làm người.
Đằng sau lưng tôi dựa chỉ là cái chết, nhân danh
cái chết, tôi xin quỳ xuống van xin các vị, van xin lòng nhân ái của bốn phương
trời : “ Hãy vì thân phận nhỏ nhoi của một bé gái ở đất nước Việt Nam xa xôi
còn đầy khốn khổ này ! ”.
Ông đau đớn vật vã: “Trời ơi ! về “ tội chính trị”, chốn pháp đình cộng sản
không phải là nơi có thể mua bán, đổi chác. Tôi thì nghèo mà đổi chác thì họ
cần tiền, tiền và tiền. Còn cái mạng già gần cả một cuộc đời góp phần xây nên
cái chính quyền này chỉ là vật vô dụng không đổi chác được. Nếu có thể tôi sẽ xin chịu tù, chịu án thay cho con. Tôi
biết viết những dòng này chỉ là những mơ ước hão huyền ”.
Không phải chỉ có sự đồng cảm sâu sắc của những người đồng chí trên cùng chiến
tuyến đấu tranh vì sự nghiệp dân chủ hóa đất nước ở trong nước. Trong bài “Một
bông hồng cho chị Lê Thị Công Nhân” viết ngày 21 tháng 3 năm 2007, Lê Thị Mỹ
Linh kể lại rằng:
“ Trước ngày chị bị bắt giam 6 tháng 3, cả hai diễn đàn Paltalk trên 400 người,
gần như đã bật khóc bằng hàng trăm những gương mặt nước mắt cùng những bông
hồng được gởi trên màn ảnh, ngay cả anh MC cũng nghẹn ngào không thốt nên lời,
tiếng nói anh hùng, uất nghẹn của chị vẫn còn được nghe văng vẳng bên tai”.
Thân mẫu Lê Thị Công Nhân thì nén căm uất vào lòng, điềm tĩnh như một luật sư
đĩnh đạc. Bà dõng dạc biện hộ đầy thuyết phục: “ Tôi cho rằng xã hội của Việt
Nam như thế nào thì có lẽ là thế giới cũng đã biết rồi, còn "tuyên truyền
chống phá nhà nước CHXHCNVN" thì thật ra ở đây có một sự không rõ ràng
giữa khái niệm của đảng cộng sản và nhà nước. Tôi thì xác định một điều là con
tôi là một người yêu nước, yêu Việt Nam. Còn bây giờ nước Việt Nam đang dưới sự
lãnh đạo của đảng cộng sản. Thì nhà nước Việt Nam, người
ta khái niệm nhà nước và đảng cộng sản đặt vào thành một, cho nên khi con tôi
đấu tranh cho sự đa đảng thì họ ghép nó vào chuyện chống phá nhà nước. Tức là
coi như họ đã thống nhất khái niệm nhà nước và đảng cộng sản. Cho nên sự
đấu tranh của con tôi trở thành rất khó khăn. Như anh biết, tự đá bóng, tự thổi còi thì nó không có gì tốt đẹp hết
và những sự tham nhũng, suy thoái về lĩnh vực này lĩnh vực khác thì cũng do sự
độc đảng “. ( Trả lời phỏng vấn nhà báo Việt Hùng, đài RFA ).
Trong khi đó, thầy giáo Diệp Quang Thanh vốn rất
mô phạm, bỗng trở nên quyết liệt khác thường:
“ Ôi! đau đớn làm sao ! Ta tự hào
về người nữ anh hùng bất khuất bao nhiêu, thì ta căm giận lũ sói lang bấy
nhiêu! Nếu là lũ giặc ngoại xâm cướp nước thì đi một nhẽ ! Nhưng đây lại
là lũ người bất lương, những hành vi của các ngươi, làm cho ta thấy xấu hổ...
cho chính dân tộc mình. Ôi nhục nhã làm sao!
…Không biết tên văn nô Bảo Sơn có thấy hổ thẹn, khi ngồi trên ghế nhà trường
học những tấm gương về bà Trưng, bà Triệu, về Minh Khai của chúng …thì sau này
chính những con cháu của các bà lại là nạn nhân của y? Chính ngòi bút của y đã
xóa nhòa tất cả đạo lý, xóa nhòa khái niệm, đâu là chính nghĩa, đâu là bạo tàn
! Y đã xổ toẹt vào những điều y được học hành dạy dỗ.
...Nhưng chúng đã nhầm to! Chúng hãy ngoảnh lại nhìn lịch sử của đất nước đi, chỉ khi nào nước Nam hết cỏ thì khi đó sẽ hết những người
phản kháng, đấu tranh lật đổ chế độ bạo tàn của chúng. Anh hùng hào kiệt nước
Nam thời nào cũng có. Chúng định hãm hại tiêu diệt người này,thì sẽ có người
khác lên thay. Chúng định giam cầm bức hại Lê Thi Công Nhân thì sẽ có
hàng trăm, hàng ngàn Lê Thị Công Nhân , noi theo tấm gương của em tiếp bước
theo em, can đảm đứng lên đấu tranh chống lại chúng.
Các ngươi cũng biết. Ở đâu có áp bức ở đó sẽ có đấu
tranh. Đó là chân lý không bao giờ thay đổi. Điều đó có nghĩa là nếu các
ngươi không chịu theo con đường chính nghĩa, không chịu cải tà qui chính, trở
về con đường mà nhân loại và nhân dân đã lựa chọn thì sẽ vẫn còn những tấm
gương, những người con ưu tú đấu tranh chống lại các ngươi cho đến hơi thở
cuối cùng, cho đến khi chân lý thuộc về nhân dân ”.
*
Giá những lời nói trên lọt được vào tai các vị lãnh
đạo Đảng, Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội, giá mà những trang viết này được quý
vị ấy để tâm đọc và suy xét. Bởi vậy, tôi khẩn khoản đề nghị tất cả những ai có dịp đọc
hết mấy trang viết này, hãy giúp chuyển đến tận tay những công an, những cán bộ
tư pháp, các vị đại biểu Quốc hội, các vị Trung ương ủy viên, các vị ủy viên Bộ
Chính trị đảng CSVN …
Tôi muốn nói riêng với chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và thủ tướng chính phủ
Nguyễn Tấn Dũng. Tôi thường nghe một số vị hoặc đã từng cùng công tác, hoặc
từng là bề trên của Chủ tịch như lão thành cách mạng Phạm Hiện, nhà văn Sơn
Tùng… khen ngợi tấm lòng nhân ái Nguyễn Minh Triết; tôi muốn tin lời nói: yêu
nhất sự thẳng thắn trung thực, ghét nhất sự dối trá đúng là biểu hiện bản chất
của Thủ tướng. Vậy các vị hãy chứng tỏ cụ thể qua vụ việc này đi. Luật sư Lê Thị Công Nhân đúng bằng tuổi con các vị đấy. Các
vị hãy tưởng tượng có nên đành lòng thờ ơ vô cảm khi chính con cái quý vị bị
đối xử tàn bạo một cách oan uổng như thế không ?
Cho dù, phải chăng, bản thân các vị không chủ trương những việc làm xấu
xa, sai trái này nhưng vì bị bưng bít, xuyên tạc, vì nể nang hay phải bảo trọng
trước thần uy đen tối nào đó từ bên trong, bên ngoài mà né tránh ?.
Dẫu như vậy cũng không thể được, đây không phải chỉ là chuyện nhỏ chi phối sinh
mệnh một người con gái mà ẩn chứa sau đó những nguy cơ không thể xem thường,
liên can đến uy tín và trách nhiệm của quý vị trước nhân dân, trước lịch sử.
Tôi mong các vị hãy tỏ ra xứng đáng